Thời Yến xoa tay, cởi tạp dề xuống, bưng dĩa rau cuối cùng lên bàn, một bàn thức ăn chỉnh tề, tỏa ra hương thơm mê người, Thời Yến cười tươi vừa lòng, bận rộn cả buổi chiều, tuy bụng rất đói, nhưng y vẫn kiên nhẫn đợi em trai Thời Dực về.
Từ lúc Thời Yến còn rất nhỏ cha mẹ y gặp chuyện qua đời, Thời Yến chăm sóc đứa em nhỏ hơn mình tám tuổi đến lớn, thương Thời Dực tới tận xương, vì muốn cho Thời Dực và y một gia đình, Thời Yến từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu liều mạng làm công, cuối cùng mua được căn nhà, mắt thấy Thời Dực đã đến tuổi đi học, hơn nữa Thời Dực có thiên phú mà y không có, Thời Yến lại bắt đầu không ngừng kiếm tiền, tạo điều kiện cho Thời Dực đến trường.
Hai mắt Thời Yến vì khi còn nhỏ bị nọc độc của rắn bắn trúng, cha mẹ lại không có tiền chữa trị, cuối cùng dẫn đến thị lực bị ảnh hưởng, chỉ cần ánh sáng kém thì không thấy được gì hết. Mắt Thời Yến kế thừa cha mẹ, vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc lại đục ngầu. Năm nay y hai mươi bốn, do trường kỳ làm lụng vất vả, nhìn không khác gì ba mươi bốn tuổi, cùng Thời Dực chỉ mới mười sáu ra ngoài, mọi người đều cho rằng y là cha của Thời Dực.
Có lẽ vì lý do này, theo Thời Dực dần trưởng thành, em trai khi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, bất tri bất giác dần xa cách y, không muốn cùng y ra ngoài, nếu có ngẫu nhiên gặp bên ngoài, cũng giả vờ không quen biết. Bây giờ số lần Thời Dực về nhà càng lúc càng ít, nhưng số lần chìa tay xin tiền y lại càng lúc càng nhiều, Thời Yến bận rộn làm việc, Thời Dực lại không về nhà, y đã lâu lắm không gặp Thời Dực. Biết hôm nay Thời Dực sẽ dẫn bạn về nhà ăn mừng sinh nhật, Thời Yến quả thật vui mừng phát điên.
Hôm nay là sinh nhật mười sáu của Thời Dực, cũng là ngày cậu thành niên, Thời Yến sờ mặt dây chuyền trên cổ, đây là mẹ lúc lâm chung cho y, là bảo vật gia truyền, Thời Yến định hôm nay sẽ đưa nó cho Thời Dực. Y là một phế nhân, giữ cái này cũng vô ích, cho Thời Dực có lẽ sẽ giúp được gì.
Thời Dực là một người rất đúng giờ, nói buổi tối năm rưỡi về nhà, thì tuyệt đối sẽ về, xem đi, chuông cửa vang kìa.
Thị lực của Thời Yến rất kém, cách xa sẽ không thấy rõ, khi Thời Dực lại gần, Thời Yến mới thấy sau lưng Thời Dực có ba bốn người, tuy thị lực kém, nhưng cũng vì thế mà Thời Yến đặc biệt nhạy cảm, lúc bạn của Thời Dực tới gần, Thời Yến đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Những người này, trong ngôn hành cử chỉ, khiến Thời Yến nảy sinh sợ hãi từ nội tâm, Thời Yến hiểu, những người này, đều là ngự linh sư!
Tại thế giới này, ngự linh sư đều là người cực kỳ tôn quý cường đại, nhưng muốn trở thành ngự linh sư, trừ có thiên phú ra, còn cần tốn rất nhiều nhân lực vật lực, Thời Yến trời sinh đã không có thiên phú trở thành ngự linh sư, nhưng Thời Dực thì khác, Thời Yến từ lâu đã tiên liệu Thời Dực sẽ quen bạn ngự linh sư, nhưng không ngờ sẽ dẫn họ về nhà.
Có lẽ, nhà đối với Thời Dực mà nói, chung quy vẫn là bất đồng.
Thời Yến nỗ lực làm ngơ nỗi sợ mấy ngự linh sư này mang đến, thầm lạc quan nghĩ.
"Thời Dực, đây là anh của cậu sao?" Mấy ngự linh sư đứng trước mặt Thời Yến, chẳng thèm nhìn tới bàn ăn Thời Yến tận tâm chuẩn bị, mà nhìn chằm chằm y.
"Đúng, không sai…" Thời Dực vội đáp.
Một người trong đó lập tức nâng tay vỗ đầu Thời Dực một cái: "Nhìn y có chỗ nào giống thiếu gia Thời gia đâu, hả? Cậu đùa à!"
Thời Yến thấy Thời Dực bị đánh, trong lòng căng thẳng, vừa muốn tiến tới đỡ Thời Dực, Thời Dực lập tức quay đầu kéo Thời Yến tới trước mặt họ: "Ngài nhìn mắt y đi… còn nữa, anh tôi vì trường kỳ làm mấy công việc hạ đẳng mới thành thế này, lúc y cỡ tuổi tôi, vẻ ngoài đẹp hơn tôi nhiều, cũng có mấy phần tương tự với thiếu gia Thời gia mà các ngài nói…"
Thời Yến không hiểu Thời Dực nói những điều này nhằm mục đích gì, ánh mắt đánh giá của các ngự linh sư đổ dồn lên người y, áp bách cường đại khiến Thời Yến run rẩy toàn thân, y nắm chặt tay Thời Dực: "Tiểu Dực…"
Mấy ngự linh sư thương lượng một lát, cuối cùng người đi đầu nói: "Bỏ đi, mang về thử một chút, dù sao mắt cũng nửa mù, phế vật Thời gia kia chỉ nhìn thấy y thôi chỉ sợ sẽ tức tới kêu loạn oa oa…"
Vài người xôn xao phụ họa, Thời Dực vui mừng khôn xiết, dẫn Thời Yến muốn đi.
Tuy Thời Yến không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng y không ngốc, đương nhiên không chịu đi, cho đến khi Thời Dực thuyết phục y: "Anh, anh đi cùng họ một chuyến, diễn một màn kịch, mấy vị thiếu gia này lai lịch không nhỏ, anh làm họ vui lòng, năm sau em vào học viện Alcle sẽ không có vấn đề! Anh, vì tương lai của em, anh giúp em đi, họ sẽ không làm gì anh…"
Học viện Alcle là một trong ba học viện nổi danh nhất đương thời! Cuối cùng Thời Yến vẫn cắn răng đồng ý, thật ra nếu mấy ngự linh sư này thật sự động thủ, một trăm y cũng không phải đối thủ, y chỉ là một người bình thường tàn phế. Thời Yến theo họ vào một quán bar, bị dẫn vào một phòng tăm tối.
Thị lực Thời Yến vốn đã không tốt, ở đây lại cực tối, trước mắt Thời Yến chỉ toàn bóng đêm, không thấy được bất cứ thứ gì. Y được Thời Dực dẫn đi tới, nghe mấy ngự linh sư kia nói chuyện.
Nghe âm thanh, tại đây tổng cộng có năm người xa lạ, Thời Yến nghe họ không ngừng nhắc đến "phế vật Thời gia", "tướng mạo rất giống", "tên cũng giống" vân vân, nhưng hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, cho đến khi họ đuổi Thời Dực ra ngoài.
Trước khi đi Thời Dực an ủi Thời Yến một câu: "Anh ngoan ngoãn nghe lời, họ bảo làm gì thì anh làm nấy, lát nữa em sẽ vào đón anh."
Thời Yến vội túm tay Thời Dực muốn cậu dẫn mình đi, không khí ở đây khiến y sợ hãi, nếu có thể, y không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Nhưng Thời Dực lại gỡ tay Thời Yến ra, nhanh chóng ra ngoài, lúc đi còn thuận tiện đóng cửa.
Tất cả mọi chuyện tiếp theo Thời Yến căn bản là thân bất do kỷ, y không nhìn thấy bất cứ cái gì, sự cường đại của ngự linh sư nằm ở sức mạnh sớm đã vượt hẳn người bình thường, những ngự linh sư này tựa hồ có biện pháp có thể khiến ngoại hình y hồi phục lúc trẻ, nhưng lại phải uống thứ kỳ quái. Dù Thời Yến có giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua gì, sau khi bị ép uống dược thủy buồn nôn, toàn thân Thời Yến chìm vào đau đớn đáng sợ.
Cứ như có nước sôi đang không ngừng sùng sục từ trong người y đến lớp da bên ngoài, kế đó, trong thời gian cực ngắn da thịt toàn thân y trở nên khô nứt, bong tróc, lớp da mới mọc ra trông cực kỳ non mịn, nhưng chỉ có Thời Yến hiểu, da y đã bị dược thủy đó làm tróc hết, lớp da mới chỉ là giả tạo, thân thể y bất kể chạm vào cái gì, đều đau đến mức y chỉ muốn ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, khi y mở mắt lần nữa, phát hiện đèn trong phòng đã mở, mấy ngự linh sư vây quanh y không ngừng xoi mói bình phẩm, quần áo Thời Yến vào lúc thay da đã bị lột bỏ, lúc này toàn thân y trần trụi, ánh mắt của những ngự linh sư kia khiến y sợ hãi.
"Tướng mạo thật sự rất giống Thời Yến…"
"Ngay cả tên cũng giống ha…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!