Vụ án cưỡng h.i.ế. p của Tô Y Điềm còn chưa xét xử, bên phía Thường Tiểu Hi lại xảy ra chuyện.
Cực chẳng đã, Tô Y Điềm đành phải ở lại nha môn một đêm.
Dù không chứng kiến tận mắt nhưng Tô Y Điềm vẫn nắm bắt được chút ít tin tức.
Nghe nói lúc nha binh đến nơi, Thường Tiểu Hi chỉ còn vài tia hơi thở trên mặt đất, quần áo đã cởi ra một nửa, chỉ còn mỗi cái yếm màu đào trên người.
Bên cạnh là túi da đựng nước có chứa mê dược và một đĩa bánh còn ăn dở.
Khương Cẩm Hoa gào khóc đến khản cả cổ, nắm lấy cổ áo của người ở nha môn, ra sức kêu oan, đòi bọn họ phải tìm ra thủ phạm.
Quan phụ mẫu đau hết cả đầu lệnh cho nhóm Mã Khả điều tra xung quanh, lúc này lại nhận được một bức thư mật báo.
Chẳng biết bên trong viết cái gì, chỉ thấy mặt mũi ông ta tái mét không còn giọt máu, run rẩy đốt vội mảnh giấy rồi trợn mắt vểnh râu hét lớn.
"Điêu phụ to gan, đã âm mưu hãm hại người lành, còn dám lớn tiếng kêu oan."
Khương Cẩm Hoa ngỡ ngàng, vội vàng khóc toáng lên:
"Không có, dân phụ không có, oan quá đại nhân ơi."
"Còn dám già mồm cãi láo, có người tố cáo đã nhìn thấy Thường Tiểu Hi, nữ nhi của ngươi lén lút đi mua mê dược, túi da này cũng do ả tự tay làm, động cơ và bằng chứng phạm tội rõ rành rành, còn gì để biện giải nữa hả?"
"Đúng là một cặp mẹ con cực phẩm, trong đầu chỉ biết tính toán dùng mưu hèn kế bẩn để cưỡng ép dân lành, người đâu, đưa hết vào nhà lao cho ta, bắt chúng khai ra cho bằng hết thì thôi."
Với hiện trường và bức mật thư tố cáo vạch trần tội trạng của Thường Tiểu Hi, việc thẩm tra lại vụ án của Tô Y Điềm cũng không còn cần thiết nữa, quan phủ ngay lập tức nhận định lời khai của Chu Phóng là có thật, Khương Cẩm Hoa chắc chắn đã cấu kết với hắn ta làm chuyện xằng bậy.
Đây mới chính là mục đích thật sự của Tô Y Điềm.
Trấn Thạch Đầu chỉ là một trấn nhỏ lẻ, quan phủ nơi đây trước nay chủ yếu toàn tiếp nhận mấy vụ cỏn con như tranh cãi, đánh nhau, mất gà mất vịt…
Khương Cẩm Hoa lại mang danh là trưởng bối của Tô Y Điềm, cho dù xảy ra chuyện gì thì nha môn cũng chỉ coi như xử lý chuyện trong nhà, hoàn toàn không muốn xử phạt triệt để.
Mà nếu đã như vậy, thì muôn đời Tô Y Điềm cũng không thoát được khỏi nanh vuốt của đám người nhà họ Thường tham lam vô độ kia.
Thậm chí còn mang tiếng xấu, điêu ngoa đanh đá, bất kính với bề trên.
Cho nên lần này Tô Y Điềm phải làm thật mạnh tay, kéo cả Tiêu Cảnh Hoằng vào cuộc.
Với thân thế và địa vị của hắn, cho dù Khương Cẩm Hoa và Thường Tiểu Hi chưa kịp ra tay thì chắc chắn vẫn phải nhận về một án phạt thật nặng.
Tô Y Điềm đã tính toán hết thảy, nếu Tiêu Cảnh Hoằng có muốn tìm nàng tính sổ, hẳn là hắn sẽ nhận được tin tức về việc Tô Y Điềm bị người ta cưỡng bức, giờ này đang ngồi ở nha môn chờ xét xử.
Tiêu Cảnh Hoằng trốn đông trốn tây, chủ yếu là không muốn để các phe phái khác tìm thấy mình trước tiên.
Vì vậy, khi đã bị lộ tung tích, hắn bắt buộc phải thay đổi kế hoạch, cùng ám vệ rời khỏi trấn Thạch Đầu ngay lập tức, làm gì còn thời gian mà để ý đến một nhân vật nhỏ nhoi là Tô Y Điềm nữa đây.
Cứ như thế, sau sự kiện hôm nay, Tô Y Điềm không những rút lui an toàn mà còn thoát ly khỏi con đường đau khổ của kiếp trước.
Đúng như dự đoán, Thường Tiểu Hi bị đánh một chưởng rất nặng, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, hai bàn tay cũng bị đập nát, giờ đây không chỉ thành người tàn phế, có khi chẳng sống được bao lâu.
Khương Cẩm Hoa bị phạt đánh năm mươi trượng, còn bị lưu đày cùng với Chu Phóng.
Thường Chấn nhận được tin sợ c.h.ế. t khiếp, ngay trong đêm vội vàng gom bạc dắt Thường Triết và mẫu thân của mình chạy trốn vì sợ bị liên lụy.
Bỏ mặc Thường Tiểu Hi nằm bẹp dí trên giường bệnh không ai chăm sóc.
Còn Tô Y Điềm lúc này đã hoàn thành việc bán nhà bán đất, thu gom được một số tiền kha khá, bắt đầu trù tính kế hoạch tương lai của bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!