Chương 8: (Vô Đề)

Mặt trời còn chưa xuống núi, Tô Y Điềm đã bị tiếng ồn ào ngoài cổng khiến đinh tai nhức óc.

Khương Cẩm Hoa tay chống nạnh, ánh mắt dò xét nhìn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, sau đó sồng sộc đi vô gian phòng ngủ phía trong, lục tung rương quần áo của Tô Y Điềm lên, lôi ra một bộ thanh y ưu nhã có vẻ mới, ném vào người Tô Y Điềm, cất giọng ra lệnh.

"Mặc cái này rồi vấn tóc điểm trang gọn gàng vào cho ta, lát nữa theo ta đến đình Hạnh Ngộ gặp người nhà họ Chu một chuyến."

Dừng một lát, Khương Cẩm Hoa nheo mắt nhìn Tô Y Điềm, gương mặt lộ ra vẻ tham lam dữ tợn như thế ngay lập tức đã có thể ôm trọn gia sản của nàng: "Ngươi xem, người làm trưởng bối như ta đối xử tốt với ngươi biết nhường nào, đích thân tìm kiếm một mối hôn sự tốt cho ngươi thế kia mà."

Tốt cái cứt chó.

Tô Y Điềm thầm chửi thề trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cúi đầu sầu não nghe theo.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng, Khương Cẩm Hoa có chút ghét bỏ hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài.

Trong phòng ngủ nhỏ có một lối đi tắt đến sân chung phía sau của hai giang nhà đông tây.

Tô Y Điềm gỗ nhẹ ba tiếng lên cửa gỗ: "Tối nay ta không ở nhà, phải ra ngoài một chuyến với dì ta. Làm phiền ngươi lát nữa giúp ta kiểm tra ruộng lúa đã gặt xong chưa. Túi nước cùng bánh khoai mì ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, lát nữa ngươi cứ cầm đi là được."

Nói xong lại đặt khay xuống dưới đất, bên trên còn viết một mảnh giấy nhắn nhỏ.

Xong hết, Tô Y Điềm mới khoan thai bước ra ngoài, lẳng lặng nhìn Khương Cẩm Hoa hai tay xách hai con gà béo múp vừa mới bắt trong sân nhà nàng, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

"Đi thôi."

Đình Hạnh Ngộ nằm bên bờ hồ, dưới tán cây đa cổ thụ lão làng nhất trong trấn Thạch Đầu.

Ban ngày nơi đây luôn dập dìu nam thanh nữ tú tìm vui, đặc biệt là vào những dịp lễ hội.

Nhưng thời điểm hiện tại đang là đầu năm giá lạnh, cái rét căm căm khiến không ít người chùn chân không muốn đi ra ngoài, cho nên những ngày này chỉ cần trời trở tối, nơi đây sẽ biến thành dáng vẻ hiu quạnh tiêu điều.

Khương Cẩm Hoa hẹn Chu Phóng gặp mặt Tô Y Điềm ở đây là có dụng ý hết thảy.

Chu Phóng là tên nóng nảy, lại ham mê tửu sắc, đã gần hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có nổi một đời vợ, trong lòng lúc nào cũng hừng hừng lửa đốt.

Gặp một Tô Y Điềm mềm mại thướt tha, thế nào cũng không nhịn được tà tâm trong lòng.

Khương Cẩm Hoa sắp xếp cuộc hẹn ở nơi này cũng là để thuận lợi cho Chu Phóng hành sự.

Có Khương Cẩm Hoa là trưởng bối của Tô Y Điềm, lại được bà ngầm cho phép, đêm nay hắn ta chắc chắn không buông tha cho nàng.

Gạo đã nấu thành cơm, Tô Y Điềm gian dâm với người ta ở đình Hạnh Ngộ, chỉ có thể bấm bụng gả cho Chu Phóng với tư cách phụ nữ thất tiết, càng không được làm lễ cưới hỏi đàng hoàng.

Mà Khương Cẩm Hoa có thể vì chuyện này mà ngang nhiên vét sạch tài sản của nàng với lý do để bồi thường danh dự và tinh thần cho con cháu của nhà họ Khương.

Đúng là nhất cử lưỡng tiện, Chu Phóng khi không lấy được vợ mà không cần phải bỏ ra bất kỳ một xu nào để cưới hỏi.

Khương Cẩm Hoa vừa có tiền, lại có thể bôi nhọ danh dự của Tô Y Điềm, khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Mưu kế này đủ độc ác.

Tô Y Điềm nắm vạt váy, vữa bẽn lẽn, vừa sợ sệt bước vào bên trong chái nhà đã được thắp nến sáng trưng.

Chu Phóng vừa nhìn thấy Tô Y Điềm thì hài lòng vô cùng, hai bàn tay thô to đen đúa xoa vào nhau đầy thèm thuồng, hàm răng ố vàng nhe ra cười hềnh hệch một tiếng lấy lòng.

"Tiểu mỹ nhân này ta thực là hài lòng, ngày mai nhất định sẽ cho bà mai đến nhà hỏi cưới nàng."

Tô Y Điềm giả vờ giãy nảy lên, gọi với theo Khương Cẩm Hoa đang lùi lại phía sau, muốn đóng cửa gỗ lại: "Dì à, dì đừng đi, đừng bỏ lại con mà, con không gả cho người này đâu."

Nhưng Khương Cẩm Hoa chỉ trưng một vẻ mặt âm hiểm nhìn nàng một cái rồi quát lên: "Đây là số kiếp của ngươi, nhận mệnh đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!