Chương 66: (Hoàn)

Từ sáng đến giờ, sau buổi thượng triều, Thái tử đã đứng ở Ngự Thư Phòng suốt mấy canh giờ rồi vẫn không chịu rời đi, Lưu Chỉ vò đầu bứt tóc mãi, không biết làm sao để cho ông trời con này chịu dời gót ngọc trở về Đông cung nghỉ ngơi.

"Thái tử, hiện tại hoàng thượng thật sự không ở trong cung."

"Ông ta… khụ… phụ hoàng lại xuất cung đến chỗ mẫu hậu đúng không?" Tiêu Mạnh Ninh mười một tuổi đã ra dáng một bậc đế vương, tức giận trợn tròn mắt nghiến răng kèn kẹt.

Có ai đời Hoàng đế vẫn còn sống khỏe mạnh sờ sờ mà hở tí là đẩy hết việc triều chính cho một đứa trẻ mười một tuổi và phu tử của nó không chứ.

Đến lúc này, Tiêu Mạnh Ninh mới phát hiện ra âm mưu thâm hiểm của phụ hoàng mình.

Cậu đã bị lừa thảm rồi.

Nhớ lại bốn năm trước, sau khi đưa mẫu hậu trở về từ chùa Trấn Quốc, phụ hoàng đã ra chiếu chỉ chính thức sách phong người trở thành hoàng hậu của Bắc Bình.

Chỉ có điều là mẫu hậu lại không hề vui vẻ chút nào.

Người suốt ngày trầm tư lặng lẽ trong Khôn Ninh cung, còn tỏ ra buồn bã hơn cả lúc mới trở về Đế Kinh từ Lộc Thành.

Sau một năm, cuối cùng phụ hoàng cũng nhượng bộ, cho phép mẫu hậu xuất cung.

Nhưng trước đó, người đã kêu Tiêu Mạnh Ninh cậu vào Ngự Thư Phòng bàn bạc một chuyến.

"Mẫu hậu con không vui, muốn ra ngoài cho khuây khỏa, phụ hoàng đã đồng ý với nàng..."

Tiêu Mạnh Ninh lúc đó vẫn còn là một cục sữa nhỏ 7 tuổi hớn ha hớn hở reo hò:

"Oa, thích quá, vậy là con và mẫu hậu sắp được đi chơi rồi."

Tiêu Cảnh Hoằng lừ mắt giận hờn, con với chả cái, chỉ biết nghĩ cho hai mẹ con nó, chẳng thiết gì đến người cha này.

Tại sao lại không phải là cả nhà ba người cùng đi chơi vui vẻ chứ.

Tiêu Cảnh Hoằng trong lòng tức lắm nhưng vẫn phải nhịn lại, uyển chuyển khéo léo dụ dỗ cục sữa nhỏ.

"Con còn phải lên lớp, làm sao có thể đi chơi được. Không nhớ mẫu hậu đã căn dặn rồi sao, phải nghe lời Diệp sư phụ và Tề tiên sinh."

Cục sữa nhỏ nghe đến đây thì mím môi, hốc mắt bắt đầu nóng lên, ướt đẫm.

"Vậy là mẫu hậu sẽ đi chơi một mình mà không đưa con theo à?"

Tiêu Cảnh Hoằng nghiêm túc gật đầu, sau đó bế cu cậu lên ngồi vào lòng, bắt đầu thủ thỉ dẫn dắt.

"Mẫu hậu là người ham chơi, cha con ta biết thừa. Cục sữa nhỏ mà không dặn dò mẫu hậu kỹ lưỡng, có lẽ mẫu hậu của con sẽ đi luôn không về, cũng quên mất cục sữa nhỏ và phụ hoàng đang ở đây mỗi ngày trông ngóng."

Cục sữa nhỏ mếu máo, nước mắt bắt đầu chảy như suối.

"Không có đâu, mẫu hậu sẽ không ham chơi đến mức quên mất cục sữa nhỏ đâu."

Tiêu Cảnh Hoằng hài lòng lấy khăn lau gương mặt nước mắt nước mũi như con mèo con của cục sữa nhỏ, dịu giọng an ủi:

"Trẫm chỉ là phòng ngừa thôi, đừng khóc mà."

"Không được, con phải về nói với mẫu hậu."

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Tiêu Cảnh Hoằng ranh mãnh căn dặn cục sữa nhỏ.

"Mẫu hậu con muốn đi chơi, nếu chúng ta ngăn cản sẽ làm mẫu hậu con buồn đúng không. Cho nên con về Khôn Ninh Cung, đừng kêu với mẫu hậu không được đi, mà phải nói rằng mẫu hậu đi chơi vui vẻ, đừng đi chơi quá xa, cục sữa nhỏ sẽ trông mong lo lắng, tốt nhất là đi loanh quanh gần đây thôi, để mỗi khi cục sữa nhỏ nhớ mẫu hậu sẽ có thể ngay lập tức đến thăm người.

Nhớ chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!