Chùa Trấn Quốc là bảo tự của hoàng gia Tiêu thị do chính thái tổ hoàng đế cho xây dựng nên.
Nghe kể thời loạn chiến, lúc đó thái tổ chỉ là tướng sĩ của một châu. Cơ duyên xảo hợp gặp được một cao tăng đắc đạo chỉ điểm, cứ thế một đường công thành khắp tứ phương, thế như chẻ tre, chỉ mười năm đã thống nhất lục châu, lập nên Bắc Bình quốc.
Chùa Trấn Quốc chính là món quà tạ ơn dành cho vị cao tăng này.
Ngoại trừ Khâm Thiên Giám, những chuyện quan trọng khó mà quyết định được thì hoàng gia Tiêu thị đều đi thắp hương cầu phúc ở nơi này để nhờ ơn trên soi sáng.
Sau khi dâng tấu, đại ý là để cho Tô Y Điềm cùng Văn Thục Nhàn đến chùa Trấn Quốc sinh hoạt và chép kinh phật trong bảy ngày.
Khoảng thời gian này Khâm Thiên Giám sẽ cùng trụ trì chùa Trấn Quốc bấm quẻ.
Trước đó, vụ án căn bệnh tim kỳ lạ đã không tìm được lời giải đáp, Uông đại giám trưng cầu ý kiến của mọi người, sau đó theo lời chỉ dẫn tìm đến một nhóm đạo sĩ giang hồ, nói là muốn thanh tẩy hậu cung.
Con người ai cũng vậy, nếu đã không thể giải thích bằng phương án lý luận bình thường sẽ có khuynh hướng quy kết cho ma quỷ tâm linh.
Mà đã bói thì phải ra ma, như quét nhà ra rác vậy.
Nhóm đạo sĩ ẩn ý trong hậu cung ẩn nấp một thế lực tà ác đang muốn chiếm lấy quyền lực thống trị tuyệt đối.
Trước khi Tô Y Điềm trở về, nơi này coi như sóng yên biển lặng, dù không được Tiêu Cảnh Hoằng quá quan tâm.
Cho nên những lời này không khác gì ám chỉ Tô Y Điềm mang lại điềm xấu cho hoàng cung.
Bởi vậy, chuyện đưa hai người đến chùa Trấn Quốc ngay lập tức nhận được sự đồng tình của toàn bộ văn võ bá quan trong triều.
Lưu Chỉ vừa đi đến Khôn Ninh Cung để thông báo, Tô Y Điềm cùng Mẫn Nhi và Xuân Nghi đã chuẩn bị xong xuôi từ đời nào.
Chuyện càng ngày càng phát triển đúng hướng Tô Y Điềm mong đợi.
Chùa Trấn Quốc không hổ là bảo tự của Bắc Bình quốc, thế đất tựa sơn hướng thủy, phong cảnh hữu tình.
Nhìn một vòng xung quanh là núi non rừng rậm hồ nước bao vây, Tô Y Điềm vô cùng hài lòng, thủng thẳng bước chân vào bên trong.
Văn Thục Nhàn vẫn còn chưa khỏe hẳn, sắc mặt trắng bệch nhìn qua Tô Y Điềm đang vô cùng hưng phấn, nét cười nhợt nhạt hiện ra.
"Khánh Tần đã đến rồi à? Trông muội muội có vẻ rất vui."
Tô Y Điềm gật đầu:
"Tất nhiên rồi, mọi chuyện sắp ngã ngũ, không vui sao được."
Văn Thục Nhàn ngẩn người, rồi cũng nở một nụ cười thật sự, âm thanh nhỏ quẩn quanh bên tai.
"Đúng là mọi chuyện sắp ngã ngũ rồi."
Tô Y Điềm và Văn Thục Nhàn được đưa đến hậu đình đằng sau tiền viện và bảo tháp.
Đó là hai gian kế bên nhau, vách chính giữa có thể di chuyển được, để tiện cho trụ trì thông báo hoặc giảng dạy chung cho cả hai người.
Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé.
Ngày đầu tiên không có gì xảy ra.
Sau khi làm lễ tẩy trần, thay trang phục tăng lữ, gặp gỡ các các vị đại thần trong triều cùng cao tăng trong chùa thì cũng đã hết ngày.
Sang ngày thứ hai bắt đầu nghe giảng kinh và được hướng dẫn làm lễ cầu phúc cho gia đình người thân và bá tánh.
Ngày thứ ba hai người bọn họ sau khi học làm các món chay tịnh xong thì được nghỉ ngơi trong phòng riêng để chép kinh phật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!