"Nhìn là biết có mưu đồ, vì sao nàng lại không từ chối." Tiêu Cảnh Hoằng quen cửa quen nẻo bước vào, tự mình tháo dây đai, cởi áo khoác vắt lên tay ghế.
Nội điện không còn bất kỳ ai khác ngoài hai người bọn họ, chỉ còn những còn nến cháy bập bùng như lính canh tỉ mẩn và im lặng.
Tô Y Điềm thở dài một hơi, miết miết đôi mắt đã mỏi mệt:
"Cứ người này đề phòng người kia mãi thì đến bao giờ mới khiến cho Văn Thục Nhàn lộ đuôi cáo chứ. Chi bằng tự mình nhảy quách xuống hố lửa cho xong, như vậy thì sẽ biết rõ được đường đi nước bước sắp tới của nàng ta."
Tiêu Cảnh Hoằng nhếch môi cười, việc trên tay vẫn tiếp tục không ngừng lại:
"Cũng đúng, dù gì cũng có trẫm ở bên cạnh đủ cho nàng nghiêng trời lật đất."
Tô Y Điềm nhìn đối phương đang hất mặt lên trời, có chút bực bội nằm xuống giường đắp chăn lại.
Cảm giác lành lạnh len lỏi tập kích vào phần eo của mình khiến Tô Y Điềm giật mình quay lại.
Ngươi… làm gì thế?
"Sao thế? Hôm nay vẫn muốn từ chối?" Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày khiêu khích:
"Nàng cứ thoải mái nói ra, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà…"
"Nhưng mà nếu trẫm nhớ không nhầm thì đây sẽ là lời từ chối cuối cùng của nàng trong tháng này, như vậy thì sau đó cho dù nàng đồng ý hay không, trẫm có thể tùy nghi làm theo ý mình, đúng chứ."
Tô Y Điềm cứng họng trân trối nhìn Tiêu Cảnh Hoằng cho đến khi vạt áo bị lật mở, hai gò má đã đỏ bừng, ánh mắt vẫn chăm chăm vào đối phương đang nhàn tản thăm thú đỉnh đồi lấp ló.
"Trẫm đã nói là tôn trọng nàng, cho nàng quyết định, nàng nói một câu thôi, trẫm sẽ buông ra."
Nhìn vẻ mặt ma mãnh của đối phương, Tô Y Điềm làm sao không biết hắn đang chờ đợi nàng thốt ra câu từ chối chứ.
Bây giờ mới chỉ là đầu tháng, sau ngày hôm nay, hơn hai mươi ngày sau của nàng hoàn toàn sẽ bị tên này giày vò đến c.h.ế. t mất.
Bản đầy đủ nhất của truyện được đăng tải tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ truyện nhé. Trời còn tờ mờ sáng, nữ nhân trên giường vẫn đang say ngủ sau một đêm bị người vắt ra bã. Tiêu Cảnh Hoằng nhẹ nhàng vén chăn ngồi dậy chuẩn bị cho buổi thượng triều buổi sớm.
Cho dù có đắm chìm bao nhiêu lần trong cuộc hoan ái thì Tiêu Cảnh Hoằng vẫn không bao giờ quên nhiệm vụ và trách nhiệm của mình đối với giang sơn xã tắc trong tay hắn.
Lưu Chỉ đến từ sớm, nhưng thay vì đứng chờ bên ngoài, hôm nay y lại cả gan gõ cửa xin phép vào trong nội điện.
"Hoàng thượng… người kia… c.h.ế. t rồi!!!"
Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, nhổ nước trà đặc trong miệng ra, trầm giọng hỏi lại: Là ai?
Lưu Chỉ tiến sát lại gần, thỏ thẻ:
"Vị trong lãnh cung kia, Hàm Ngọc công chúa."
Chết rồi?
Lưu Chỉ gật đầu, nhanh chóng thuật lại tình hình.
"Nô tài đã kêu ngõ tác của thái y viện và Tông Nhân phủ đến kiểm tra. Nghe nói là nguyên nhân tử vong là do ngừng tim đột ngột."Được rồi.
Xử lý cho sạch sẽ đi.Tuân lệnh.
"Tiêu Cảnh Hoằng liếc mắt về phía tấm bình phong dệt bằng tơ vàng, giọng lạnh đến âm độ:"Xóa sạch toàn bộ vết tích của Tô Y Điềm đến lãnh cung đi, đừng để ai tra ra."
Lưu Chỉ nhanh chóng gật đầu, khom lưng chạy vội ra ngoài.
Hoàng thượng đang làm mọi cách để nâng vị cho vị nương nương nằm bên trong kia. Chiếu chỉ cũng đã soạn sẵn. Nếu bây giờ xảy ra sự không lành, chuyện này chắc chắn sẽ gây tranh cãi gay gắt trong triều đình, có khi còn bị đình chỉ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!