Chương 6: (Vô Đề)

Không dám để cho đại phu đến nhà khám bệnh cho Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm chỉ có thể chịu khó mỗi ngày ghé hiệu thuốc mua vài dược liệu lẻ tẻ rồi về tự tay sắc cho hắn.

Cũng may còn có Thường Tiểu Hi bên cạnh nên Mã Khả rất yên tâm và tin tưởng vào Tô Y Điềm.

Vết thương trên người Tiêu Cảnh Hoằng đã khô vảy, hôm nay Tô Y Điềm quyết định ghé thư quán mua một ít giấy tuyên để viết chữ.

Sắp tới là thời điểm Tiêu Cảnh Hoằng liên lạc với ám vệ của mình. Hẳn là hắn sẽ cần vài dụng cụ để liên lạc.

Tốt nhất là có người đón hắn đi sớm đi cho đỡ phiền phức.

Trong sân đàn gà đã được cho ăn đầy đủ, đang tục tục đi về phía chuồng định bụng đánh một giấc.

Bên ngoài gian nhà phía đông có đặt một mâm cơm đã được dọn rửa sạch sẽ.

Siêu thuốc trên bếp lò đã tắt than nhưng vẫn còn nóng hôi hổi.

Những thứ này chắc chắn là Thường Tiểu Hi làm.

Không ngờ vì một nam nhân xa lạ mà nàng tạ lại chịu khó hạ mình hầu hạ người ta chu đáo đến như vậy.

Bao nhiêu năm nay bị thiệt thòi dưới tay nàng ta, cũng đến lúc Tô Y Điềm đòi lại được rồi.

Để tránh bị người đàm tiếu, Tô Y Điềm không mời Mã Khả đi vào trong nhà, chỉ mỉm cười đưa cho Mã Khả hai miếng đệm đầu gối:

"Chàng luyện võ mệt mỏi, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe một chút, tránh làm việc quá sức mà gây tổn hại đến gân cốt."

Mã Khả không khỏi xúc động siết chặt nắm tay:

"Nàng tốt với ta quá…"

"Chàng đừng nói thế, sắp trở thành người một nhà rồi, còn khách sáo như vậy."

Mã Khả ngay lập tức đỏ mặt gãi đầu, rặng mây hồng trên gò má đen đúa của y khiến Tô Ý Điềm cảm thấy dễ thương đến lạ.

Tại sao kiếp trước nàng không nhận ra bên cạnh mình có những người tốt đẹp đến vậy, lại cố chấp chạy theo thứ xa hoa phù phiếm ở kinh thành hoa lệ đẫm m.á. u kia?

"Sao thế, chàng không muốn ư?"

Tô Y Điềm nhỏ giọng nũng nịu, cố tình trêu ghẹo Mã Khả đã tay chân luýnh quýnh:

"Không có, ta đã thông báo với mẫu thân rồi, sang năm… sang năm nhất định…"

"Nhất định cái gì nào?"

Tô Y Điềm chớp mắt.

"Nhất định… sẽ nhờ bà mối đến cửa cầu thân với nàng." Mã Khả ấp úng nói ra khiến Tô Y Điềm vô cùng hài lòng.

"Chàng đã nói rồi, không được nuốt lời đó."

"Quân tử nhất ngôn, có thiên gia làm chứng" Mã Khả gật đầu như trống bỏi, chỉ hận không thể giơ ba ngón tay lên trời mà thề.

Có lời hứa này của Mã Khả, Tô Y Điềm không còn mong gì hơn.

Đợi tiễn được vị đại tôn phật trong nhà ra đi, nhà cửa ruộng vườn bán hết, bọn họ sẽ dọn đến Diễn Châu, đăng ký cho Mã Khả vào quân doanh, còn nàng thuê một sạp nhỏ tiếp tục thêu thùa may vá, đợi phu quân công thành danh toại trở về.

Một đời bình an cũng chỉ như thế mà thôi.

Người đó là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!