Sau khi tra khảo tường tận ba đời tổ tông nhà Tề Thiệu Khang, Mạnh Cẩn rốt cục mới chịu dừng lại trước cái lườm sắc lẹm của Tô Y Điềm.
"Được rồi, được rồi, ta uống rượu, uống rượu đây."
Tề Thiệu Khang từ đầu đến cuối đều rất chừng mực và lễ phép khi trả lời những câu hỏi của Mạnh Cẩn, lúc này mới mỉm cười đứng dậy hỏi:
"Vãn bối có hứa sẽ đưa cục sữa nhỏ đi dạo lễ hội lồng đèn, chẳng hay bây giờ có thể…"
Tô Y Điềm gật đầu:
"Cái này ta còn phải cảm tạ Tề tiên sinh, cục sữa nhỏ ngày nào cũng mong ngóng đến hôm nay để được tiên sinh dắt đi chơi đấy."
Mạnh Cẩn hừ một tiếng, căn dặn kỹ lưỡng:
"Nhớ đừng đi chơi xa, cũng không được về quá trễ đấy."
"Tuân lệnh ông ngoại." Cục sữa nhỏ đã thay sẵn y phục, còn đang đợi đi giày, nghe thấy thì nhảy cẫng lên túm lấy chòm râu của ông kéo xuống hôn một cái thật kêu vào cằm khiến Mạnh Cẩn vui sướng đến cười ha hả.
Hai người vừa khuất bóng khỏi cổng rào xiêu vẹo, Mạnh Cẩn đã trở về dáng vẻ nghiêm nghị như thường ngày.
"Tên đó, hừm, nhìn sơ thì cũng có vẻ là người đường hoàng chất phác."
Tô Y Điềm cười lấy lệ:
"Đúng vậy, trước khi gửi cục sữa nhỏ đi học ở đó, ta cũng có tìm hiểu một chút, Tề tiên sinh rất có danh tiếng ở khu vực này, có thể yên tâm gửi gắm cho y dạy dỗ."
"Ý ta không phải là chuyện học hành của cục sữa nhỏ, là ngươi đó."
"Ta thì sao? Liên quan gì?" Tô Y Điềm bĩu môi.
"Hắn thể hiện rõ mồn một như vậy, người mới gặp qua như ta đã nhận ra, đừng nói ngươi không biết đấy nhé." Mạnh Cẩn bực mình kéo ghế lại, chỉ tay ra ngoài sân.
Tô Y Điềm ôm trán:
"Ta không muốn nghĩ đến…"
"Có cục sữa nhỏ là đủ rồi." Tô Y Điềm chống cằm m.ô.n. g lung nhìn ra bên ngoài khoảng trời đêm đang chứa mặt trăng to tròn vành vạnh như chậu đồng:
"Chẳng lẽ sinh ra là nữ tử thì cứ phải lấy chồng sinh con, đầu tắt mặt tối ở trong gian bếp hay sao?"
"Ta không cần kết hôn, một mình nuôi dạy con trai khôn lớn cũng được mà."
Mạnh Cẩn thở dài:
"Xã hội này quả thực đã quá khắt khe với nữ tử…"
"Nhưng ngươi cũng đừng tự làm khổ bản thân, nếu ông trời đã muốn se duyên, vậy thì cứ an yên mà đón nhận." Mạnh Cẩn lấy tư cách là người từng trải, ra sức khuyên nhủ Tô Y Điềm:
"Đừng sợ hãi, cứ mạnh mẽ tiến tới đi, có chuyện gì còn có ta chống đỡ cho ngươi ở đằng sau. Ta đã nói rồi, toàn bộ trên dưới tướng phủ chính là mái nhà của hai mẹ con ngươi."
Mạnh Cẩn không dám nán lại lâu ở Lộc Thành, sợ bị người phát hiện ông đã rời khỏi quân doanh.
Lần này đến đây ông chỉ mang theo bạc, ngân phiếu mà còn lỉnh kỉnh nhiều món đồ, đa phần là đồ chơi cho cục sữa nhỏ, một con diều giấy được vẽ hình sặc sỡ và một thanh kiếm gỗ.
Là người xuất thân con nhà võ, Mạnh Cẩn cũng mang theo kỳ vọng với cục sữa nhỏ sau này sẽ trở thành người văn thông võ thạo, mạnh mẽ cường tráng, có thể cưỡi ngựa xông pha trận mạc khi đất nước lâm nguy.
Riêng Tô Y Điềm, ông đã gói ghém tất cả dược liệu quý hiếm mà mình cẩn thận giữ gìn mấy năm nay, kèm một thanh chủy thủ sắc bén.
"Nữ tử một thân một mình, nhất định phải có gì đó để phòng thân." Đây là lời căn dặn cuối cùng trước khi Mạnh Cẩn leo lên ngựa phi trở về phía Tây Nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!