Chương 49: (Vô Đề)

Tiên sinh, đây là…?

Tô Y Điềm nhìn gói giấy dầu trên tay của Tề Thiệu Khang có hơi ngạc nhiên.

"Cao liền sẹo, dùng cho vết bỏng rất là hữu hiệu, còn có thuốc trị thấp khớp nữa, mỗi ngày chỉ cần sắc lên rồi dùng sáng và tối, bã thuốc ấm dùng để đắp lên vết thương sẽ giảm hẳn cơn đau nhức trên chân."

"Cái này… đã khiến tiên sinh nhọc lòng rồi. Ta không dám..." Tô Y Điềm ngại ngùng không biết có nên nhận ân tình của đối phương hay không.

Từ lúc đưa cục sữa nhỏ đến lớp học của Tề Thiệu Khang, vô tình hay cố ý nàng đều được y giúp đỡ nhiều lần.

Bắt đầu bằng những lần đưa cục sữa nhỏ về tận nhà những khi Tô Y Điềm quá bận rộn với đơn hàng của cửa tiệm thêu.

Sau đó là bữa trưa trên lớp học cùng những món ăn vặt mà cục sữa nhỏ yêu thích.

Tô Y Điềm tự nhủ, là do cục sữa nhỏ nhà mình quá ư là dễ thương, khiến nhiều người yêu mến.

Trẻ con mà, ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết làm nũng chút xíu thôi thì ngay cả yêu ma quỷ quái còn bị thu phục.

Huống chi cục sữa nhỏ nhà nàng tinh quái quá trời, Tề Thiệu Khang bị dụ dỗ cũng không có gì lạ.

Nhưng mà việc Tề Thiệu Khang quan tâm đến cả mẫu thân của học trò như vậy khiến Tô Y Điềm có hơi khó hiểu.

Nhìn thấy sự chần chừ của đối phương, Tề Thiệu Khang ho nhẹ hai tiếng:

"Tô cô nương đừng khách sáo, đều là dược liệu trồng tại nhà, không tốn bao nhiêu…"

"Còn cao bôi này cũng là ngẫu nhiên, bữa nọ ta có nói với cô nương là ta có bằng hữu là y sư, hôm qua ông ấy có ghé qua thăm nhà, ta mới tiện thể hỏi sơ qua về việc trị sẹo bỏng, may mắn lúc nào trong giỏ của người này cũng mang theo vài lọ thuốc dự phòng cơ bản, thế là ông ấy cho ta một phần để xài thử, ta mới mang qua cho Tô cô nương dùng…

"Đối phương đã giải thích cặn kẽ, Tô Y Điềm không đưa tay nhận thì quá không nể mặt, đành cười trừ:"Cảm tạ tiên sinh, ở đây có chút kẹo sữa dê, nếu tiên sinh không chê thì mang về cho học trò nhé.

"Vừa nghe đến đây, đôi mắt của cục sữa nhỏ sáng rỡ:"A, kẹo sữa dê, mẹ làm kẹo sữa dê là vô địch thiên hạ luôn.Thằng nhóc này, mới học được dăm ba câu thành ngữ đã dùng bậy dùng bạ rồi.

"Tô Y Điềm lại chống nạnh ra vẻ hung dữ với cục sữa nhỏ thấp lũn chũn đang ôm bắp chân của mình. Tề Thiệu Khang lại cười rất vui, đưa tay lên vén mớ tóc mái lòa xòa đã dính bết vào phần trán ướt đẫm mồ hôi của cu cậu."Ninh Nhi thông minh quá, phu tử mới dạy bài buổi sáng, đến chiều đã có thể áp dụng được rồi.

"Cứ thế, Tề Thiệu Khang từ từ gia nhập vào cuộc sống đơn thân của mẫu tử Tô Y Điềm. Buổi tối, khi lọ mọ đắp bã thuốc lên đầu gối, Tô Y Điềm nheo mắt nhìn cục sữa nhỏ đang nằm bò ra bàn tập viết chữ bên ngọn đèn cầy."Cục sữa nhỏ à, phu tử thương con như vậy, con phải cố gắng học hành, nghe lời phu tử biết chưa.

"Cục sữa nhỏ quệt mũi, tròng mắt đảo một vòng:"Phu tử đâu chỉ thương mỗi mình con đâu. Người còn thương mẹ nữa mà.

"Tô Y Điềm vội vàng bụm miệng cục sữa nhỏ lại:"Cái tên nhóc thối này, nói năng bậy bạ gì đó, người ngoài nghe được không chỉ chê cười mẫu thân của ngươi trèo cao mà còn ảnh hưởng đến uy tín của phu tử đấy.

"Cục sữa nhỏ như con cá mắc cạn giãy dụa trên bờ, chỉ tay vào nắm thuốc trên chân Tô Y Điềm, ra vẻ ông cụ non:"Thật mà, chính mắt con nhìn thấy phu tử ôm giỏ toàn lá thuốc là lá thuốc trở về từ con đường nhỏ kia, hôm đó người về trễ làm cả đám ngồi chờ đến bạc cả râu tóc."

Nghe cục sữa nhỏ kể chuyện bằng giọng ngọng líu ngọng lô, còn không quên dùng từ lặp và thành ngữ chú giải, Tô Y Điềm không khỏi bật cười.

Nhưng ngay sau đó, những lời của cục sữa nhỏ lại khiến nàng rơi vào sự trầm tự suy nghĩ.

Hoàn cảnh của nàng hiện nay, chỉ mong có thể nuôi dạy cục sữa nhỏ thật tốt là hạnh phúc lắm rồi.

Nàng chưa từng dám nghĩ đến việc sẽ có một nam tử nào đó chấp nhận người phụ nữ hoa tàn bại liễu lại còn mang theo một đứa trẻ bên người như mình.

Huống chi, Tề Thiệu Khang còn là phu tử của cục sữa nhỏ.

Nàng kính trọng y không hết, sao có thể vô liêm sỉ mà chèo kéo người ta.

Những con chữ đầu tiên mà cục sữa nhỏ viết ra là một bức thư nguệch ngoạc gửi cho Mạnh Cẩn.

Chẳng biết cục sữa nhỏ viết cái gì mà ra chiều bí hiểm vô cùng, tự mình gấp lại, nhét vào phong thư dán kín, sau đó lại chạy đi nhờ Tề Thiệu Khang đưa đến dịch trạm gửi đi.

Có một hôm, cục sữa nhỏ chống cằm hỏi Tô Y Điềm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!