Ngự Thư Phòng tối muộn vẫn còn thắp đèn.
Giá nến bằng đồng đã thay đến ba bốn lượt, chiếu sáng một góc thư án chồng chất sổ con.
Tiêu Cảnh Hoằng xoa mi tâm, bực dọc ném xoạch chiếc bút lông sói vào chậu nước nhỏ, sau đó tự mình lau tay bằng khăn bông đã được hơ trên lò xông, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng gọi Lưu Chỉ đi vào.
"Nô tài tham kiến hoàng thượng…"
Nhìn sắc mặt âm trầm như cơn giông gió giật ngoài hải đảo, Lưu công công biết sắp tới đây mình sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
"Vết thương trên tay nàng ấy thế nào rồi?"
"Bẩm hoàng thượng… haizz… nương nương không chịu bôi thuốc…"
Nghe đến đây Tiêu Cảnh Hoằng liền muốn nổi trận lôi đình.
"Bướng bỉnh, nàng ấy còn muốn giận dỗi đến bao giờ chứ?"
"Hoàng thượng bớt giận…" Lưu công công cuống quýt nói đỡ một câu:
"Nương nương không phải cố ý đâu, nghe nói đêm qua, sau khi hoàng thượng rời đi thì người trở bệnh, sốt li bì cả một ngày, đến chiều muộn mới tỉnh lại…"
Có chuyện như vậy?
Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, những ngón tay duỗi ra rồi lại co vào: Đã gọi Thái y chưa?
Lưu Chỉ hầu hạ hắn bao nhiêu năm, tất nhiên biết cảm xúc của người này đã dịu lại, vội vàng thi triển chiêu thức đánh nhanh diệt gọn, giúp cho Cảnh Nhân Cung một phen hóa nguy thành an.
"Thái y đã kê đơn rồi, cơn sốt cũng thuyên giảm, vết thương trên tay không đáng lo ngại, nhưng vì tâm trạng không tốt nên ảnh hưởng khá nhiều đến tốc độ hồi phục của nương nương ạ."
Tiêu Cảnh Hoằng có chút phiền lòng:
"Trẫm đối đãi với nàng ấy còn có gì khiến tâm trạng không tốt?"
Lưu Chỉ âm thầm bĩu môi.
Nghĩ mà xem, rõ ràng mình là người bị ức hiếp, vậy mà khi hắn đến nơi, không phân xử công bằng thì thôi, còn phạt đánh tay, Tô Y Điềm không ấm ức đến đổ bệnh mới là lạ.
Tiêu Cảnh Hoằng như có thuật đọc tâm, ánh mắt thâm sâu hướng về phía Lưu công công đang chột dạ cúi đầu, hai phiến môi mím chặt lại, khuôn cằm bạnh ra như có điều gì suy nghĩ lung lắm.
"Đi, qua đó một chuyến."
Sau chuyện của Dương Hàm Ngọc tìm đến quấy rầy, trước cửa Cảnh Nhân Cung giờ đây đã được bổ sung một đội thị vệ nai nịt gọn gàng, dáng vẻ nghiêm trang.
Bất kỳ ai ngoại trừ hoàng đế bệ hạ nếu muốn bước vào Cảnh Nhân Cung đều phải có sự đồng ý của chủ nhân mới được qua cổng.
Sân vườn hỗn loạn hôm qua nay đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là hàng cây hoàng lan cao lớn đã không còn nữa, sự cô quạnh và lạnh lẽo càng thêm phủ ngập toàn bộ không gian mặt tiền của Cảnh Nhân Cung.
Tiêu Cảnh Hoằng chậm rãi dẫm trên mặt sàn lát đá thành những âm thanh khô khốc, tự mình đi thẳng vào tẩm điện ở trong cùng vẫn còn hắt ra ánh nến le lói.
Biết Tiêu Cảnh Hoằng sẽ ghé qua chỗ này vào đêm muộn, Mẫn Nhin đã hình thành thói quen để lại vài ngọn đèn nhỏ trên bàn, cách xa chiếc giường nệm mà Tô Y Điềm nằm ngủ.
Có lẽ là tác dụng của thuốc, cả ngày hôm nay nàng chỉ uể oải nằm trên giường, chập chờn trong những giấc ngủ ngắn.
Khi Tiêu Cảnh Hoằng đến gần, dường như Tô Y Điềm đang trải qua một giấc mơ buồn, bởi hàng mi nhíu chặt ẩm ướt cùng những tiếng nức nở như mèo con lạc mẹ.
Một góc trong tim hắn chợt mềm xuống, những ngón tay vô thức đưa ra, lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của Tô Y Điềm.
"Ấm ức đến phát khóc thế này…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!