Ánh nắng vàng ruộm len lỏi qua khe cửa hắt lên thành từng vệt dài đậm màu trên nền nhà trải thảm lông dê thượng hạng.
Tiêu Cảnh Hoằng đã quen thói dậy sớm múa quyền bao nhiêu năm nay, hiếm hoi lắm mới có một ngày hắn thư thả trên giường ngủ đến giờ này.
Không gọi Lưu công công vào hầu hạ ngay, Tiêu Cảnh Hoằng tự mình bước đến tấm bình phong, kéo ngoại bào màu bạch nguyệt bằng tơ tằm khoác hờ lên vai rồi nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn tròn trên giường nệm có chút lộn xộn.
Mái tóc dài đen nhánh xõa tung không che giấu nổi tấm lưng trần trắng trẻo nõn nà in hằn những vết hôn đỏ thẫm và dấu răng đậm màu.
Tiêu Cảnh Hoằng không nhịn được đến gần, vuốt ve nhẹ nhàng từng tấc da thịt đang lộ ra ngoài.
Cái đụng chạm thân mật của hắn khiến Tô Y Điềm có chút run rẩy, đôi mày lá liễu nhẹ nhăn lại, hơi thở ngập ngừng.
Nhìn nàng cố gắng co rúc lại trong tấm chăn lông thỏ mềm mại, Tiêu Cảnh Hoằng vừa tức vừa buồn cười.
Đêm qua quả thật hắn xuống tay khá tàn nhẫn, mặc kệ Tô Y Điềm khàn giọng la hét cầu xin, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn ra sức hưởng dụng trên cơ thể non mịn của nàng.
Nhớ lại những tư thế nhạy cảm đến mức khó nói thành lời, Tiêu Cảnh Hoằng phải tự thừa nhận bản thân hắn quả là cũng có mặt biến thái.
Đặc biệt những lúc ở trên giường, cùng với Tô Y Điềm.
Chẳng hiểu sao, nữ tử này có thể dễ dàng khơi gợi những dục vọng đen tối và dơ bẩn nhất bên trong hắn.
Tiêu Cảnh Hoằng tặc lưỡi một cái, sau đó cúi đầu hôn một đường dài từ gáy xuống đến tận hõm lưng của nàng như một sự dỗ dành an ủi.
Một bàn tay nhỏ quơ quàng trong không trung rồi không nể nang vỗ mạnh vào người hắn.
"Không, đừng… đừng đến nữa…"
Tiêu Cảnh Hoằng bật ra một tiếng cười nhẹ.
"Được rồi, tha cho nàng một hôm…"
"Dù sao thì với tình trạng này của nàng, trẫm mà còn tiếp tục đòi hỏi thì quả không khác gì cầm thú."
Dường như cảm nhận được đối phương đã buông tha cho mình, lúc này Tô Y Điềm mới chọn một tư thế thoải mái tiếp tục nằm ngủ.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé.
Dù hôm nay không cần phải thượng triều nhưng tấu sớ vẫn chất đống trên thư án, Tiêu Cảnh Hoằng không thể không trở về Ngự Thư Phòng để xử lý.
Lưu công công theo hầu sát bên cạnh, nghiêm cẩn rửa tai lắng nghe hiệu lệnh của chủ tử.
Có vẻ tâm trạng của hoàng đế hôm nay rất tốt, hiếm khi thấy Tiêu Cảnh Hoằng dành thời gian đọc sổ con của văn võ bá quan trong triều mà không nhăn mặt nhíu mày, buông lời chê trách.
Thỉnh thoảng mỗi lúc dừng lại nghỉ ngơi uống một chén trà, Tiêu Cảnh Hoằng sẽ vu vơ hỏi vài câu.
"Bên đó có động tĩnh gì không?"
"Giờ này vẫn còn chưa dậy ư?"
"Thế thì không được, dù gì cũng phải ăn một chút rồi muốn ngủ tiếp cũng được."
"Báo Ngự Thiện Phòng, mang qua bên đó một chén cháo bồ câu với vài món điểm tâm nhẹ đi."
Lưu công công nhanh nhẹn gật đầu, trong lòng dâng chút cảm khái.
Chủ tử của y đúng là trong ngoài bất nhất mà.
Miệng thì toàn lời độc ác, nhưng nhìn đi, rõ ràng là quan tâm lo lắng cho người ta muốn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!