Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi thông báo quốc tang được lan truyền đến khắp cả toàn thể dân chúng, Tô Y Điềm rơi vào trạng thái thấp thỏm lo âu vô cùng.

An Khánh Đế ngược lại lại qua đời sớm hơn nhiều so với kiếp trước.

Chuyện đánh cược kia phải tính làm sao đây?

Mãi đến đêm muộn ngày thứ ba theo như ước hẹn với Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm mới được truyền vào trong cung một lần nữa.

Âm thanh khóc than nỉ non hòa trong màu trắng tang thương khiến hoàng cung rực rỡ vàng son càng thêm ảm đạm thê lương.

Chẳng còn nhìn thấy được vẻ đẹp lộng lẫy ngày nào của những buổi yến tiệc cung đình.

Vị tiểu thái giám đưa Tô Y Điềm vào một noãn các trong nội đình không xa Dưỡng Tâm Điện được gọi là Yến Cơ Đường, nhìn qua giống như một thư viện nhỏ dùng để đọc sách, uống trà và đánh cờ của đế vương.

"Xin chờ một lát, sẽ có người đến tuyên chỉ ngay ạ."

Nghe đến đây, Tô Y Điềm mừng thầm trong bụng.

An Khánh Đế không quên nàng, ông ấy vẫn nhớ đến lời hứa sẽ thực hiện cho nàng.

Được.

Nói là một lát nhưng phải đến tuần trà thứ ba, cửa điện mới được mở ra một lần nữa.

Lưu công công mà Tô Y Điềm đã trông ngóng mấy hôm nay cung kính đi bên cạnh Uông đại giám, vừa nhìn thấy nàng đã nở nụ cười khéo léo lấy lòng, giơ cao cuộn vải gấm màu vàng óng bằng hai tay.

Tô Y Điềm ngay lập tức mừng rỡ đứng dậy, không thể ngăn nổi sự phấn khởi đang dâng trào trong đáy mắt.

Lưu công công dùng khẩu hình miệng, khẽ bật ra hai chữ chúc mừng rồi mới từ tốn lui ra đằng sau một bước để Uông đại giám đọc thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Tô thị thông minh hiền huệ, rất đẹp lòng trẫm. Nay ban vị Tần, làm chủ Cảnh Nhân Cung, khâm thử…"

Trong những tiếng hò reo chúc mừng vui vẻ của nhóm tiểu thái giám theo hầu là một Tô Y Điềm đang quay cuồng như rơi vào cơn bão lớn.

Hai tai nàng ù đi, đôi mắt mờ mịt, ngay khi chữ Tần vang lên, Tô Y Điềm đã không còn nghe thấy được gì nữa.

"Trắc phi, à không, nương nương không sao chứ? Chẳng lẽ là vui mừng đến ngẩn ngơ luôn rồi?" Lưu công công đi đến trước mặt Tô Y Điềm, ân cần hỏi thăm:

"Chúc mừng nương nương, tâm ý của ngài đã được hoàng thượng nhìn thấy và đón nhận rồi. Quả là sau cơn mưa là trời quang mây tạnh."

Cái này… Tô Y Điềm ôm ngực, thở ra từng chữ một:

"Có phải nhầm người rồi không? Là một họ Tô khác đúng không?"

Trong cung rộng lớn như vậy, chắc chắn có rất nhiều người họ Tô giống nàng.

Lưu công công nghe xong giật mình, vội vàng cắt ngang:

"Ấy, nương nương sao lại nghi ngờ khả năng làm việc của Nội vụ phủ như vậy chứ, chúng nô tài phục vụ vương triều bao nhiêu năm nay, không thể nào có chuyện sai sót được, đặc biệt là trong những sự kiện trọng đại thế này. Liên quan đến mạng người đấy, không nhầm lẫn được đâu."

Nói đến đây, như để trấn an Tô Y Điềm, y xòe thánh chỉ ra trước mặt để cho nàng nhìn thật rõ:

"Đây này, nô tài chắc chắn chính là người, nương nương à."

Tiếp chỉ.

Chỉ là chưa kịp nhét thánh chỉ vào tay Tô Y Điềm, nàng đã hất văng ra, đi đến trước mặt Uông đại giám nãy giờ vẫn đang im lặng, ngữ điệu run rẩy:

"Đại giám, rõ ràng hôm đó ngài cũng có mặt ở đấy và nghe thấy toàn bộ câu chuyện cơ mà, tại sao lại có thánh chỉ này cơ chứ? Đây không phải là những gì ta đã cầu xin hoàng thượng, không phải…!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!