Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày, ánh mắt tràn ngập ý tứ dò xét.
"Nàng nói vậy là có ý gì?"
Phúc phần mà Tô Y Điềm nói đến, Tiêu Cảnh Hoằng hắn tự nhiên có thể đáp ứng được. Hắn chưa bao giờ tự ti về khả năng và chiến lược của mình.
Thắng lợi này là thứ sẽ và đã nằm gọn trong bàn tay của hắn.
Chỉ là lời nói của Tô Y Điềm thốt ra khiến hắn đột nhiên cảm thấy có chút nghi ngại.
Vấn đề nằm ở đâu, Tiêu Cảnh Hoằng thật muốn xác định rõ ràng.
Tô Y Điềm nghĩ An Khánh Đế đã nói qua cho Tiêu Cảnh Hoằng, cho nên nàng cũng không cần phải lựa lời mà uyển chuyển trước mặt đối phương.
"Như đã thỏa thuận từ trước, sau khi điện hạ đại công cáo thành thì dân nữ sẽ rời khỏi Vinh Vương phủ…"
Ồ.
Bỏ qua âm thanh giễu cợt của đối phương, Tô Y Điềm rủ mi nói tiếp:
"Cho nên dân nữ khẩn thiết cầu xin một phong thư hòa ly để sớm lên đường trở về quê nhà…"
"Nàng nghĩ là ta sẽ đồng ý?"
Tiêu Cảnh Hoằng vắt chéo chân, thiết phiến trong tay hết gấp lại mở ra.
Chứng tỏ chủ nhân của nó đang có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Tô Y Điềm khó hiểu.
Không phải trước đây Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng bài xích với hôn sự này hay sao?
Bây giờ lại dường như không vui vẻ chút nào khi nàng nhắc đến việc hòa ly.
À, nàng có thể biết được nguyên nhân khiến hắn khó chịu rồi.
"Không thì… ngài ban cho ta một bức hưu thư cũng được, hòa ly hay bị hưu đối với ta cũng như nhau, không vấn đề."
Tiêu Cảnh Hoằng bật cười:
"Không sợ danh tiếng bị vấy bẩn à?"
Tô Y Điềm lắc đầu:
"Mối hôn sự này ngay từ đầu đã không môn đăng hộ đối, sớm muộn cũng phải tan rã, điều này đã được dự đoán từ lâu, cho nên dân nữ không lo lắng bản thân mình sẽ bị bêu xấu. Nếu cứ cố chấp khư khư giữ lấy vị trí này mới là bị người đời chê cười."
"Chứ không phải vì còn một lang quân bên ngoài đang ngày ngày chờ đợi nàng nên nàng không khỏi nóng lòng muốn hòa ly à?" Tiêu Cảnh Hoằng mỉa mai.
Không ngờ Tô Y Điềm lại thẳng thắn thừa nhận:
"Đúng vậy, giữa hai chúng ta chỉ là một sai lầm, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, sao không cho nhau cơ hội tìm hạnh phúc riêng của mỗi người, cả ta và ngài…"
"Ta biết trong lòng điện hạ đã tồn tại một ánh trăng ngọc ngà diễm lệ, vậy thì ngài cũng thành toàn cho ta đi."
Tiêu Cảnh Hoằng nghe xong, tiếng cười khùng khục vang vọng khắp gian phòng.
Hắn cười cuồng loạn, như thể Tô Y Điềm vừa nói ra một chuyện gì đó vô cùng điên rồ.
Dáng vẻ khinh miệt của hắn khiến Tô Y Điềm nóng hết cả mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!