Tô Y Điềm không nghĩ mình lại được triệu kiến vào hoàng cung sớm đến như vậy.
Sau khi hồi Vinh Vương phủ, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn chưa hề trở về.
Gần như hắn hoàn toàn không hề hay biết những chuyện xảy ra với Tô Y Điềm mấy ngày nay.
Hà quản gia nhìn thấy Tô Y Điềm thương tích đầy người phải được Mạnh Cẩn cõng trên lưng thì toát mồ hôi hột, vội vàng chỉ đạo gia nhân trong phủ túc trực ở Cẩm Tú viện để hỗ trợ.
Nhưng thời điểm này gần như mọi chuyện đã ngã ngũ, Tiêu Cảnh Hoằng và phe phái của hắn đã đảm bảo nắm được chiến thắng trong tay, ngày bước lên ngôi vị cao nhất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cho nên khi được Lưu công công đến truyền khẩu dụ vào cung lại rất đúng ý Tô Y Điềm vô cùng.
Đã đến lúc giải quyết những hậu chuyện bị liên đới xung quanh cuộc chiến tranh đoạt lần này.
Dưỡng Tâm Điện tấp nập người đi qua đi lại.
Bên ngoài là một hàng Thái y đứng chầu chực canh gác.
Tô Y Điềm đứng bên ngoài chờ lệnh, nhìn thấy những quan viên từ tứ phẩm đổ lên liên tục ra ra vào vào, nét mặt hết tỏ ra nghiêm trọng thì lại trầm tư sầu thảm.
Mãi đến gần trưa, khi đám đông đã vãn, chỉ còn lại hai thái y thay phiên túc trực ở tiền điện, lúc này Lưu công công mới chậm mồ hôi nhanh nhẹn đi đến trước mặt Tô Y Điềm nở một nụ cười khéo léo.
"Mời trắc phi vào bên trong điện, bệ hạ đang chờ ngài."
Chỉ trong vòng một tháng không gặp, kể từ buổi tiệc sinh thần kia, An Khánh Đế lại có thể xuống sắc trầm trọng đến mức này.
Nam tử trung niên gương mặt tái nhợt, râu tóc bạc phơ nửa nằm nửa ngồi trên giường nệm bằng gấm thêu chỉ vàng. Đôi mắt đã mất đi vẻ tinh anh lão luyện của một bậc quân vương thao túng cả thiên hạ suốt mấy mươi năm.
Nhìn thấy Tô Y Điềm khập khiễng bước đến gần, An Khánh Đế đương nở nụ cười từ ái lại phải dừng lại, nhíu nhẹ mày.
"Ngươi… đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Tô Y Điềm vịn tay muốn quỳ xuống hành lễ thì bị An Khánh Đế xua tay, ra hiệu cho Lưu công công ban ghế ngồi.
"Tạ ơn bệ hạ, cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là trượt chân mà thôi."
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là tai nạn do chính mình gây ra, có điều cái trượt chân này là rơi xuống vách núi nên mới thành ra nông nỗi này.
Thấy Tô Y Điềm không muốn nói, An Khánh Đế cũng không truy hỏi, ông ngoắc tay cho Tô Y Điềm đến bên cạnh mình hàn huyên hỏi thăm đôi câu.
"Cuộc sống của ngươi ở Vinh Vương phủ tốt chứ?"
Tô Y Điềm không lắc cũng chẳng gật, chỉ hỏi ngược lại đối phương:
"Hoàng thượng thấy sao?"
An Khánh Đế cười:
"Ít ra trẫm có thể nhìn được, trang phục của ngươi đang mặc trên người là lụa tơ tằm thượng hạng, trâm cài đầu là mã não và phỉ thúy đính cùng lông chim bói cá. Đều là hàng trân phẩm. Chứng tỏ nó đối xử với ngươi cũng không tệ."
"Có người hài lòng với cuộc sống cao lương mỹ vị, lụa là gấm vóc. Cũng có người phù hợp với thú vui điền viên, rày đây mai đó. Hoàng thượng thuộc về kiểu người nào?"
An Khánh Đế trầm ngâm, cuối cùng thở dài một tiếng đầy tiếc nuối:
"Người rất giống nàng ấy. Là ta đã khiến nàng ấy chịu khổ rồi, cuối cùng đến mạng cũng chẳng còn."
Tuy không nói ra, nhưng Tô Y Điềm đoán, người trong ký ức của ông chính là mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng.
An Khánh Đế nhẫn nhịn nhà họ Triệu bao năm nay, quyết tâm đưa Tiêu Cảnh Hoằng lên ngôi vua cũng chỉ vì cái c.h.ế. t đầy ẩn khuất của bà ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!