Vừa nhận được tin báo Tô Y Điềm lên một chiếc xe ngựa khả nghi, Mạnh Cẩn vội vàng dẫn đầu một nhóm quân lính giục ngựa đuổi theo.
Từ đằng xe, Mạnh Cẩn đã nhìn thấy những mảnh gỗ vỡ vụn văng tứ tung.
Không cần xem cũng nghĩ ra được, nó là từ chiếc xe ngựa khả nghi kia.
Điều này có nghĩa là ở chỗ này vừa xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc đến mức thùng xe bằng gỗ bị bể nát.
Sự lo lắng khiến trái tim trong lồng n.g.ự. c đập bình bịch như gõ trống.
Mạnh Cẩn lập tức xuống ngựa, lục tung đoạn đường này hòng tìm kiếm dấu vết cho thấy có người còn sống sót quanh đây.
Ở đây… Một tiếng hét thật to lôi kéo ánh nhìn của mọi người.
Dưới con dốc đứng sâu thăm thẳm là tấm rèm bằng vải gấm thêu chỉ kim tuyến đang phất phơ trong gió lạnh.
"Chẳng lẽ… là rơi xuống đó rồi."
Vài người bắt đầu hô hoán lên.
Mạnh Cẩn cố gắng giữ bình tĩnh, ra lệnh:
"Đi, tìm một nhóm đào sâm địa phương chuyên nghiệp đến đây, chúng ta xuống dưới kiểm tra một chuyến."
Đoàn người nai nịt gọn gàng, đèn đuốc sáng bừng cả một góc trời, nhanh chóng men theo những gờ đá dốc lần mò xuống dưới triền núi.
Tô Y Điềm ung dung tìm một hốc đá để tránh gió đêm rồi ngồi xuống nghỉ mệt.
Lúc này nàng không cảm thấy lo sợ gì cả.
Bị truy đuổi gắt gao, đám người Tiêu Dật chắc chắn không có thời gian để quay lại tìm kiếm mình.
Cho nên sau khi bị lăn xuống đáy vực, lúc tỉnh lại, biết bản thân vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan trở về, Tô Y Điềm chẳng còn sợ hãi nữa.
May mắn chiếc xe của của Tiêu Dật vô cùng kiên cố, vì để chuẩn bị cho chuyến hành trình đường xa vạn dặm, khung gầm được đóng bằng gỗ sồi bò vô cùng chắc chắn, xung quanh được ốp nệm dày để người sử dụng có thể nằm ngoài thoải mái nhất mà không bị đau lưng nhức mỏi.
Ngoại trừ gãy chân phải và một số vết thương trên người do va đập, cơ bản là không ảnh hưởng đến tính mạng.
Rất tốt.
Với tốc độ làm việc của Mạnh Cẩn, rất nhanh bọn họ sẽ đuổi kịp đến nơi này.
Bây giờ nàng chỉ cần tìm một nơi quang đãng không xa xác xe ngựa kia, nhóm lửa và chờ đợi là xong.
Tô Y Điềm đoán không sai, đến nửa đêm, từ đằng xa nàng đã nhìn thấy những ánh đuốc lập lòe.
"Ta ở đây… cứu với… ta ở đây!!!"
Tô Y Điềm được Mạnh Cẩn cõng trên lưng, bước chân như bay về phía xe ngựa đã chờ sẵn.
"Là ta sơ xuất quá, không để lại người bảo hộ cho ngươi."
Tô Y Điềm siết chặt tay, yên tâm nằm trên bờ vai rộng lớn của vị trưởng bối:
"Không đâu, không phải lỗi của ông mà, là do ta cố tình đi theo bọn họ."
Mạnh Cẩn nghe đến đây thì hơi ngẩn người, âm thanh có chút tức giận:
"Ngươi… ngươi lại dám liều lĩnh như thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!