Tô Y Điềm như không tin nổi vào tai mình.
Nàng xoay người lại, gương mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Cảnh Hoằng.
Hình ảnh dáng vẻ khinh khỉnh của hắn khi đối diện với nàng, âm thanh không chút độ ấm len lỏi vào trong màng nhĩ khiến mỗi lần nhớ đến đều khiến nàng sợ hãi.
Tất cả biến đi đâu rồi?
Dường như Tiêu Cảnh Hoằng này giống mà lại không giống so với Tiêu Cảnh Hoằng mà nàng từng được biết.
Nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà mình đã từng trải qua, Tô Y Điềm không khỏi thở dài xót xa.
Kiếp trước không đợi hắn mở lời cảm tạ, nàng đã ngang ngược bức ép đối phương trở thành phu thê với mình.
Chưa dừng lại ở đó, nàng còn gióng trống khua chiêng đưa rất nhiều người tới đây để chứng kiến cảnh hắn yếu ớt nằm trên giường của mình, quần áo xộc xệch, chỉ có thể đợi được nàng chăm sóc.
Cảnh tượng ám muội như vậy, còn liên quan đến danh tiếng của nữ tử nhà lành, Tiêu Cảnh Hoằng chỉ có thể im lặng mà nhận mệnh.
Nhìn hắn không có ý phản bác, Tô Y Điềm lúc đó mừng lắm, dù biết thái độ Tiêu Cảnh Hoằng đối với mình luôn là một bộ thờ ơ không mặn không nhạt, nhưng nàng nghĩ hai người sớm chiều ở chung, nàng lại hết lòng hết dạ với hắn như thế, sẽ có ngày tảng băng ngàn năm kia cũng tan chảy.
Giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân sao mà ngây thơ khờ khạo đến thế.
Tiêu Cảnh Hoằng có thân phận cao quý như thế nào, nơi kinh thành xa xôi kia còn biết bao giai nhân đang mong chờ hắn, một nhành cỏ dại ven đường như Tô Y Điềm làm sao có khả năng với được tới mây xanh.
Chỉ là thời điểm này hắn đang trong tình trạng bất lợi, thân cô thế cô, nhất định phải tìm một nơi ẩn náu thật tốt, một quân cờ hữu dụng để che chắn cho bản thân.
Đúng kẻ ngu thì thường hay c.h.ế. t sớm.
Mà kiếp trước trùng hợp nàng lại chính là đứa úng não đó.
Nhớ lại những đau khổ mà mình đã phải chịu đựng, Tô Y Điềm nhịn không được nhếch khóe môi, tiếng cười tràn qua kẽ răng nghe sởn gai ốc.
"Ngươi cho ta là một cô nương quê mùa không biết gì hết sao? Đôi giày ngươi mang dệt bằng tơ đen bọc da, lót lông thú thượng hạng, chỉ thêu là chỉ ngũ sắc lấy từ đuôi chim công.
Chưa hết, áo bào bên ngoài của ngươi chính là dệt từ gấm mây, thử hỏi một dân đen bình thường lấy đâu ra bạc để mua được một tấm vải quý giá như vậy?Cho nên ngươi chớ giả bộ với ta.
Có lòng thì trả cho ta mười lượng bạc rồi đi đi, không cần ở đây bày đặt diễn trò."
Tô Y Điềm khoát tay, ra vẻ không muốn giữ người.
Tiêu Cảnh Hoằng hơi nhíu mày, nhìn biểu cảm không mấy thân thiện của đối phương có chút bực dọc.
Tại sao nữ tử này lại không hành xử như những người bình thường khác?
Hắn đã bất cẩn trong khâu xử lý nào rồi?
Tiêu Cảnh Hoằng không tin, từ trước đến nay, bất kỳ ai khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ và dáng vẻ nho nhã này của hắn đều không nhịn được muốn đến gần.
Hắn đã hạ mình với Tô Y Điềm đến mức này, không thể thất bại được.
"Tại hạ không giấu gì cô nương, ta vốn xuất thân là thế gia ở kinh thành, trong nhà cũng có chút của nả, trên đường đi kiểm tra sản nghiệp của gia phụ ở Diễn Châu thì bị một nhóm đạo tặc dữ tợn chặn đường cướp xe ngựa.
Toàn bộ nô bộc lứa bị c.h.ế. t thảm, lứa chạy tứ tán, bản thân ta cũng nhận một đao của bọn chúng, rơi xuống vách núi, may mắn giữ được một mạng này, còn gặp được cô nương tận tình cứu chữa.
Hiện tại trên người quả thật không còn gì cả, chỉ mong cô giúp người giúp cho trót, cho tại hạ tá túc ở nơi này một thời gian, ơn này mãi không quên, nguyện lấy thân báo đáp."
Đây là lần thứ hai Tiêu Cảnh Hoằng đề cập đến việc lấy thân báo đáp với Tô Y Điềm.
Người có lòng một chút, nghe vào tai hẳn cũng phải hiểu được đôi phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!