Sự lạnh lẽo ướt át khiến Tô Y Điềm bừng tỉnh.
Mở mắt nhìn quanh nàng thấy mình ở trong một gian phòng ọp ẹp, nằm trong một thôn trang hoang tàn.
Hai tay bị bẻ ra sau, trói gô vào ghế gỗ.
Còn chưa kịp định thần, ánh sáng từ ngoài cánh cửa đã lung lay ập thẳng vào mặt khiến nàng phải nhíu mày.
Đã tỉnh rồi?
Người đến không ai xa lạ, chính là Tiêu Dật.
Ngay khi phát hiện mình bị lừa, Tô Y Điềm đã đoán chính là người này ra tay.
Dù sao Tiêu Dật cũng không phải người ngu dốt.
Ở buổi tiệc sinh thần, khi nhìn thấy nàng dâng lên bức tranh vải thêu hai mặt, hắn ta hẳn đã bắt đầu có chút động thái chú ý đến mình.
Đêm qua, Triệu Trọng Đạt bị bắt tại trận trên triền núi cùng bọn thổ phỉ, tin tức này cho dù có phong tỏa kín kẽ đến cách mấy cũng vẫn có khả năng rơi vào tai phe phái của Tiêu Dật.
Mà Tô Y Điềm nàng bề ngoài là trắc phi của Tiêu Cảnh Hoằng, bên trong lại có mối quan hệ với Diệp Thanh và Mạnh Cẩn, chính xác là đối tượng phù hợp để Tiêu Dật bắt đi nhất trong thời điểm then chốt này.
Biết bản thân đã rơi vào hiểm cảnh, Tô Y Điềm càng thêm diễn nét bất lực đến tuyệt vọng, ôm tâm lý mong là Tiêu Dật vân chưa đoán ra được toàn bộ sự việc.
"Thái tử… đây… chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Tiêu Dật không đáp lại nàng, chỉ lặng lẽ liếc một cái sắc bén ra đằng sau.
Tiểu nhị tiệm vải được kéo lê vào trong gian phòng, trên người đầy rẫy những vết thương cũ mới chồng chất lên nhau.
"Là vị này, vải hai da đó tiểu nhân chỉ tiết lộ cho một mình người này biết. Thời gian qua cũng là nàng đến cửa tiệm tìm mua rất nhiều loại vải, trong đó có vải hai da…"
"Còn gì nữa, nói hết."
Tiêu Dật lạnh lùng đá vào bụng y.
"... tên râu quai nón hung dữ kia cũng là bị vị phu nhân này bắt gặp trong cửa tiệm, hai người từng đụng nhau ở trước cửa đến mức rơi vãi hết cả hàng hóa xuống đất." Tiêu nhị cố gắng nhớ lại, sau đó tựa như nghĩ ra được gì đó, phấn khích reo lên.
Hóa ra là như vậy.
Bây giờ Tiêu Dật hoàn toàn có thể khẳng định, người đứng đằng sau hàng loạt sự kiện đen đủi vừa qua, người phá hỏng kế hoạch của hắn ta chính là nữ tử trước mặt.
Dù không phải là toàn bộ, nhưng Tô Y Điềm chắc chắn góp không ít công sức trong thành công lần này của phe Tiêu Cảnh Hoằng.
"Gì cơ, ta chỉ là tò mò mà thôi, cái này không thể gọi là phạm pháp chứ? Chính ngươi đã ra sức khoe khoang về tấm vải hai da đó trước cơ mà." Tô Y Điềm ra sức biện minh.
Nhưng tiểu nhị đã gào mồm lên hướng về phía Tiêu Dật cố gắng lấy công chuộc tội:
"Nàng ta còn đút bạc cho tiểu nhân, muốn tiểu nhân tráo đổi những cuộn vải hai da đó cho nàng ta. Nghĩ lại vụ va chạm kia, chắc chắn là do nàng ta sắp đặt, nàng ta đã trộm được hàng rồi cho nên sau đó nàng ta và nha hoàn cũng không đến tiệm để mua vải nữa."
Tên tiểu nhị lươn lẹo này khá thông minh, sau khi xâu chuỗi lại các sự kiện, y không khó đã nhận ra nguồn gốc phát sinh vấn đề của bọn họ nằm ở đâu.
Tô Y Điềm biết thủ đoạn của mình đã bị vạch trần, không còn khả năng chống chế nữa, chỉ đành cắn răng im lặng tìm cách thoát thân.
Tiêu Dật quan sát bộ dáng đang dần dần lấy lại bình tĩnh của nữ tử trước mặt, sắc mặt ngày càng sa sầm.
Không, hoàn toàn không giống với tình cảnh mà hắn ta từng tưởng tượng ra.
Nàng không cầu xin hắn ta tha thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!