Chương 38: (Vô Đề)

Những ngày này cổng thành đóng rất sớm.

Mặt trời còn chưa ngả đằng tây, binh lính gác cổng đã vội vàng hối thúc mọi người di chuyển và trở về nhà.

Sau khi nhận được thánh chỉ tuyên bố trao quyền điều khiển đội quân ở doanh trại phía bắc và có quyền nhập thành, Triệu Trọng Đạt đã thông báo với mọi người rằng đêm nay ông ta sẽ ở lại doanh trại và tham gia thao luyện chung với toàn bộ binh lính tại đây.

Hiển nhiên đêm nay là một đêm không ngủ đối với một số người.

Nhìn lên bầu trời không chút ánh sáng, trăng sao đều đã bị mây đen che mờ đến mức giơ bàn tay lên trước mặt cũng không thể nhìn thấy rõ, Triệu Trọng Đạt âm thầm mừng rỡ trong lòng.

Dường như ông trời cũng đứng về phía bọn họ.

Cho đến khi tiếng gõ mõ trống canh vang lên tiếng cuối cùng đã một lúc lâu, Triệu Trọng Đạt cùng mười hộ vệ gươm giáo nai nịt gọn gàng, nhẹ nhàng vượt qua cổng thành đã được hé mở một khoảng nhỏ.

Có vẻ đã từng qua lại nơi này nhiều lần, quản gia quen cửa quen nẻo quất ngựa bay vùn vụt xuyên qua triền núi ngoằn ngoèo như một con quái vật ẩn mình trong bóng tối đang há miệng chờ nuốt đám người này vào bụng.

Ngay giữa ngã ba đường vô cùng lộn xộn, một bên là con đường bằng phẳng dẫn ra lộ lớn, một bên là vùng cỏ rậm rạp có đầy dấu vết bị giày xéo.

Quản gia nhảy xuống ngựa, rút ra từ n.g.ự. c áo một cái còi kỳ lạ, thổi hai tiếng ngắn, một tiếng dài.

Tiếng còi gió rơi vào tai đến long óc, vừa nghe đã biết là một loại vô cùng đặc biệt, có nguồn gốc từ biên quan phía bắc.

Nhóm người Triệu Trọng Đạt đứng hóng gió lạnh hơn nửa canh giờ, đến khi ông ta mất kiên nhẫn, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi, Cát Ưng mới đeo mặt nạ quỷ lững thững xuất hiện trong ánh đuốc rừng rực của đội quân đông đảo phía sau.

"Sao đến bây giờ mới xuất hiện?"

Triệu Trọng Đạt bực dọc chất vấn.

Cát Ưng bây giờ chẳng còn nét sợ sệt nào nữa, gã cười hềnh hệch, chĩa đao vào thẳng mặt ông ta:

"Còn hỏi ư? Lúc ta muốn tìm gặp thì ông đang ở đâu hả? Bây giờ lại ồn ào đòi gặp mặt? Ông nghĩ chúng ta là con ch. ó ông nuôi à, có chuyện thì gọi đến, không chuyện thì đá đi?"

Nói đến đây, Cát Ưng tức giận nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Triệu Trọng Đạt làm gì đã nếm trải sự nhục mạ kiểu này của Cát Ưng, trong lòng ức lắm nhưng vì đại sự phía trước, ông ta cần phải nhịn xuống để thuyết phục đối phương tham gia cùng mình.

"Ngươi có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không? Chúng ta hiện nay coi như là người cùng chiến tuyến, ta sao lại có thể đối xử với đồng đội của mình như thế chứ?"

Cát Ưng cười khẩy: "Hầu gia, ông còn mặt mũi để nói câu này à? Một tháng trước, ta tìm mọi cách để liên lạc với ông thì ông ở đâu? Ông có biết lúc đó ta lo lắng cỡ nào không? Cả một căn cứ gần nghìn miệng ăn, mọi nguồn cung ứng đều bị cắt đứt.

Nếu ta không nhanh trí, chuyển sang xây dựng một đội quân thổ phỉ đi cướp bóc thì có lẽ bây giờ chúng ta đã c.h.ế. t đói cả rồi.

"Triệu Trọng Đạt ngượng ngùng xuống ngựa, ra sức thanh minh:"Haizz, lúc đó là vạn sự bất đắc dĩ cả. Đúng vậy, là bất đắc dĩ.

Dạo gần đây phía trên có điều bất mãn với hầu phủ, bọn ta làm gì cũng bị để ý, thật sự là lực bất tòng tâm, nếu không cũng không để các ngươi phải chịu ăn gió nằm sương thời gian vừa qua.

"Quản gia thấy Cát Ưng đã nguôi nguôi, vội vàng nói đỡ:"Lúc đó hầu gia vô cùng lo lắng cho các hạ, nhưng Đô Sát Viện kiểm tra quá gắt gao, hoàng thượng lại chỉ biết nghe lời đàm tiếu của Diệp Thanh, không còn tin tưởng người nhà họ Triệu nữa, hầu gia thực sự không biết làm gì hơn ngoài bó tay chịu c.h.ế. t ở trong phủ…... các hạ lại không nhẫn nại, gây ra vụ phóng hỏa ở tiệm vải, tên chủ sau đó đã đến uy h.i.ế. p hầu gia, yêu cầu một số bạc lớn khiến hầu phủ ngay lập tức rơi vào tình trạng khó khăn.

"Nghe đến đây, Triệu Trọng Đạt đ.ấ. m n.g.ự. c ra vẻ ấm ức:"Nói chung tất cả đều do hoàng đế ngu muội, không chịu giao quyền giám quốc cho Thái tử, lại còn nghi ngờ lòng trung thành của một nhà họ Triệu chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, hầu phủ không còn chỗ đứng trong triều đình, mà các ngươi cũng chớ có đất dung thân nữa…Chi bằng cùng nhau hợp tác, lật đổ hôn quân, dấy cờ khởi nghĩa, nâng đỡ Thái tử lên ngôi, ta sẽ trở thành khai quốc công thần, mà Cát huynh đây sẽ một bước lên mây, vàng bạc châu báu, ruộng đất mênh m.ô.n. g đều không thiếu.

"Cát Ưng đã biết Triệu Trọng Đạt từ lâu theo phò Thái tử Tiêu Dật, bây giờ nghe ông ta chính miệng thốt ra kế hoạch đảo chính của mình thì biết Triệu Trọng Đạt hẳn đã không thể chờ đợi được nữa."Ngươi sẽ không bày trò đ.â. m sau lưng ta chứ?

"Gã vẫn có chút nghi ngờ."Chúng ta là đồng minh, sau này giang sơn Bắc Bình quốc sẽ do chúng ta cùng cai quản, ta làm gì phải hại mọi người chứ, cùng nhau an hưởng phú quý có phải tốt hơn không?" Triệu Trọng Đạt hết sức chân thành tiến lại gần Cát Ưng.

Ngẫm nghĩ một lúc, Cát Ưng cũng cảm thấy Triệu Trọng Đạt nói có lý.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, liek và follow để theo dõi truyện nhé. 

Thái tử Tiêu Dật lên ngôi, Triệu Trọng Đạt có thể leo lên chức tể tướng đương triều, cả bắc bình quốc này đều nằm gọn trong túi bọn họ, nuôi một đám người Cát Ưng ăn no mặc ấm thì có sá gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!