Khoảng sân nhỏ bị cháy, may mắn lửa không lớn, lại phát hiện kịp thời nên không có thương vong nhiều về người và của.
Sau ngày hôm đó, tiệm vải treo biển đóng cửa tạm thời, khiến Tô Y Điềm và Du Tú Liên cứ xuýt xoa mãi không thôi, quán trà đầu ngõ cũng thưa thớt người qua lại.
Không biết vì sao, vụ cháy này chỉ trong một buổi sáng đã im hơi lặng tiếng như chưa hề xảy ra.
Cát Ưng đoán chắc chắn có người nhúng tay giấu nhẹm chuyện này đi.
Bình Dương Hầu Triệu Trọng Đạt chứ không ai khác.
Ông chủ tiệm vải là thuộc hạ của ông ta, mũi tên b.ắ. n vào cửa sổ và cả hình nhân bằng rơm đều có ấn ký liên lạc đặc thù của Cát Ưng, chắc chắn bọn họ phải nhận ra.
Sự im lặng này chính là cố tình đây mà.
Cát Ưng tức lắm, nhưng đối phương không chỉ là một hầu gia mà còn quốc cữu, với lực lượng trong tay hiện giờ, ra mặt đối đầu chỉ có chuốc họa sát thân.
Đầu hàng cũng chết, đánh nhau cũng chết.
Cát Ưng quyết định liều mạng một phen. Bởi lẽ trước khi c.h.ế. t vì chiến tranh, người của gã đã c.h.ế. t vì đói và rét rồi.
***
Trong sân, dưới bóng cây hoàng lan, Tô Y Điềm ngắm nghía hàng cỗ xe ngựa xa hoa mới sắm về, gật đầu với Xuân Nghi.
"Đợt này phải nhờ cậy đến em ra tay một phen."
Diệp Thanh ra hiệu, hai hộ vệ thân thủ nhanh nhẹn, võ công cao cường cũng xuất hiện, đang mặc trang phục của nài ngựa.
Đây là Diệp Thanh bỏ tiền, đích thân mời đại đệ tử của Thần Long Tiêu cục đến để bảo vệ chuyến xe này.
"Hàng có thể mất, người nhất định phải an toàn trở về."
"Diệp đại nhân yên tâm, Bàng mỗ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, bước thứ hai của kế hoạch bắt ba ba trong rọ bắt đầu được tiến hành.
Trời đã về khuya, ánh trăng bàng bạc không đủ soi sáng cả một dãy núi hoang vu rộng lớn.
Ba cỗ xe ngựa lao nhanh về phía trước, người đánh xe có vẻ lo lắng, ra sức nhìn ngó xung quanh rồi quất roi mỗi lúc một mạnh.
"Qua được khúc ngoặt này là có thể an tâm rồi."
Y nói vọng về phía thùng xe đăng sau.
Đột nhiên tiếng ngựa hí vang trời.
Trước mặt là những đốm lửa lập lòe như ma trơi cổ mộ.
Đám thổ phỉ đeo mặt nạ quỷ, tay lăm lăm gươm giáo sừng sững đứng giữa đường từ bao giờ.
"Các vị đại nhân rộng lượng hải hà, cho chúng ta về nhà có được không?"
Trong tiếng khóc lóc sợ hãi, một người trông giống quản gia ôm túi bạc nặng trĩu run rẩy giơ lên trước mặt một tên râu quai nón có vẻ là đầu lĩnh.
Chút bạc này chỉ bõ dính răng, làm gì đủ cho cả căn cứ ăn sung mặc sướng trong chục ngày sắp tới chứ.
Cát Ưng cười khẩy một tiếng:
"Ngươi là đang bố thí ăn mày đấy à. Khôn hồn thì đưa hết toàn bộ tiền bạc trong người, cả hàng hóa trên xe ngựa nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!