Chương 35: (Vô Đề)

Đã tròn bảy ngày từ sau khi hạn định lấy hàng của Cát Ưng bị trễ nải.

Thông thường theo ước hẹn, định kỳ cứ mười ngày Cát Ưng sẽ đến tiệm vải nhỏ trong ngõ hẻm kia để lấy hàng.

Trên tấm vải đó có ghi chú những địa điểm để Cát Ưng đến lấy lương thực, bạc, thậm chí là vũ khí đã được giấu sẵn từ trước.

Thế nhưng không hiểu sao đợt này, khi Cát Ưng đến tiệm vải lại chỉ nhận được cái lắc đầu của tiểu nhị.

Ban đầu gã cũng không nghĩ gì nhiều, thỉnh thoảng hàng về trễ một chút cũng là chuyện thường tình.

Nhưng đây là lần thứ ba gã quay lại đây nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi.

Tiểu nhị nhìn thấy gã cũng không ngẩng đầu lên, chỉ xua tay: Chưa có.

Cát Ưng thực sự tức giận.

Trước nay mỗi khi nhìn thấy gã, tiểu nhị đều như chuột thấy mèo, ra sức chạy ra chạy vô để hầu hạ phục vụ, làm gì dám trưng biểu cảm xua đuổi thế này.

Cát Ưng nhẫn nhịn gõ mặt bàn, hiếm hoi lên tiếng: Vậy thì khi nào?

Tiểu nhị đang bấm bàn tính, lát nữa còn có vị khách đến lấy vải, cho nên giọng điệu cũng không quá nhiệt tình:

"Không biết, hôm khác đến đi, chứ bây giờ đang bận thế này cơ mà."

Cát Ưng nóng m.á. u lôi cổ tiểu nhị từ trong quầy ra ngoài, thụi cho y mấy cú vào mặt.

"Đã không biết thì kêu ông chủ của mày ra đây nói chuyện với tao."

Tiểu nhị bị đánh tím mặt, chỉ có thể ôm đầu la oai oái.

"Cho dù ngươi có đánh c.h.ế. t ta thì ông chủ cũng không có ở đây để ra mặt gặp ngươi."

Âm thanh ồn ào trong tiệm vải lôi kéo một số người qua đường xung quanh.

"Đánh người rồi, ai đó báo quan giùm ta với, đánh người rồi nè." Thấy có mấy người hướng về phía tiệm vải, tiểu nhị lồm cồm chạy ra cửa la toáng lên.

Không muốn đánh động đến quan phủ, Cát Ưng vội vã đội nón cói lên đầu, sải bước rời khỏi nơi này.

Nhưng cơn bực dọc vẫn chưa tan, còn cả sự lo lắng đang gặm nhấm từng tế bào trong người khiến Cát Ưng chẳng màng đến phương hướng trên đường.

Cho đến khi phát hiện ra, Cát Ưng mới biết mình đã bị câu chuyện tầm phào của một nhóm người hấp dẫn đến mức đi theo sau bọn họ lúc nào không hay.

Nhìn áo bào màu xanh nhạt, có vẻ bọn họ là học trò của Quốc Tử Giám vừa mới tan lớp về.

"Các ngươi không biết vẻ mặt của Thái tử và hầu gia lúc đó thế nào đâu, những tưởng được khen, ai dè lại bị hoàng thượng chê trách một trận, cái gì mà lãng phí, cái gì mà xa hoa.

Ba cái tin đồn cải tử hồi sinh của mấy người thuật sĩ giang hồ mà cũng tin tưởng được, tốn kém tiền của và sức người…Tô huynh sao lại biết được những tin tức này chứ?

"Người được ba người còn lại tôn sùng ra vẻ khiêm tốn, nhưng lời lẽ lại hết sức khoe khoang:"Chẳng giấu gì các ngươi, biểu huynh họ hàng xa của ta bên nhà họ mẹ đang theo phò Ngự sử đại nhân.

Tiệc sinh thần của hoàng thượng, huynh ấy cũng được dắt theo để mở mang tầm mắt, tất nhiên là biết được chuyện này chứ sao.Nói gì thì nói, dạo này nên tu tâm dưỡng tính, bớt phong hoa tuyết nguyệt lại đi nhé. Nghe nói là sau khi biết về giá trị liên thành của các món quà tặng, hoàng thượng nổi trận lôi đình, yêu cầu Đô Sát Viện tra xét lại toàn bộ của cải của các viên quan trong triều đình, ngay cả cửu phẩm cũng không tha.Đặc biệt là Bình Dương hầu phủ, có thấy Hầu gia mấy ngày nay đều đóng cửa im ỉm không dám ra ngoài không hả?

"Nói đến đây, vị Tô công tử ra vẻ ẩn ý kéo đồng bạn bên cạnh lại, lén lút chỉ về phía một đám quân lính đi tuần."Nhìn đi, Diệp đại nhân của Đô Sát Viện hẳn các ngươi đã nghe qua tên tuổi rồi. Ngài ấy chính là người cầm trịch trong đợt thanh tra này đó.

"Ba người đi chung đồng thanh trợn mắt, vị thần ác sát nổi tiếng của Đô Sát Viện đã ra tay thì ít nhất cũng phải lôi được dăm ba tên ra c.h.é. m chơi. Tô công tử tặc lưỡi hai cái, đi đến một quán trà ven đường, hét to:"Cho bình trà ấm, kèm bốn cái bánh bao nóng đi.

"Cát Ưng không biết vì sao, cũng dừng lại ngồi xuống bàn bên cạnh, ra hiệu lấy một phần giống bàn bên kia, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm."Cái này là tin tức mật, ta kể cho các ngươi nghe thôi, không được để lộ ra ngoài biết chưa.

"Ba người còn lại gật đầu như trống bỏi:"Tô huynh yên tâm, chúng ta là đồng bạn ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm nay, đệ có phải là tên nhiều chuyện như thế đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!