Nơi bọn họ đặt chân đến là Thính Vũ Lâu.
Một tòa lầu nằm ẩn mình sau rừng tre rậm rạp.
Nghe nói là được xây từ triều đại trước. Lúc đó trong hậu cung có một vị sủng phi rất thích ngắm cảnh mưa rơi, vì vậy mà hoàng đế đã cất công xây tòa lâu này.
Chỉ là rất nhanh sau đó không hiểu vì sao vị phi đó bị thất sủng, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng tự sát trong chính Thính Vũ Lâu, từ đó nó cũng bị bỏ quên trong rừng trúc này cho đến khi An Khánh Đế lên ngôi thì mới cho tu sửa lại, trở thành nơi đọc sách đánh cờ những buổi trưa nhàn rỗi.
Nếu không có thư đồng của Diệp Thanh ra đón, có lẽ hai người Tô Y Điềm và Xuân Nghi cũng không biết đến nơi này.
"Chỗ này kín đáo, lại cách xa Thọ An Điện, khó mà có người nghĩ ra." Thư đồng của Diệp Thanh nhanh chóng đẩy bọn họ vào một gian phòng phía trong cùng, cố gắng trấn an.
Tô Y Điềm chẳng còn bao nhiêu sức khi đến đây, vừa bước vào phòng bước chân gần như ngã quỵ.
Nàng sao vậy? Diệp Thanh chờ sẵn bên trong vội vàng lao đến đỡ.
"Hợp hoan tán… ta đoán là Dương Hàm Ngọc đã bỏ hợp hoan tán trong rượu." Người trong hậu cung rất ưa chuộng hàng hóa từ phía Tây vực hoặc là thuật sĩ giang hồ.
Loại xuân dược không màu không mùi như vậy, tám chín phần mười là hợp hoan tán.
Kiếp trước, cũng không phải nàng chưa từng ăn quả đắng đến từ Dương Hàm Ngọc. Thủ đoạn của nàng ta ít nhiều gì đến bây giờ Tô Y Điềm vẫn có thể đoán ra.
Nói xong, Tô Y Điềm không nhịn được run rẩy, toàn thân như bị bốc cháy, nóng đến phát sợ.
Hợp hoan tán không phải kiểu phát độc ngay mà phải đợi ngấm thuốc từ từ, tạo ra sự khó chịu dai dẳng cho người trúng phải.
Đoạn đường dài vừa rồi Tô Y Điềm đã cố gắng chịu đựng, lúc này đây dường như đã lung lay muốn sụp đổ.
"Ta… ta đi tìm thái y cho nàng ngay, nàng sẽ không sao đâu…" Diệp Thanh lo lắng muốn ôm lấy Tô Y Điềm nhưng bị nàng dừng hết sức giữ tay chàng lại.
Tô Y Điềm sợ chỉ một khoảnh khắc buông lỏng bản thân, chạm vào vòng tay mắt lạnh vững chắc của Diệp Thanh, nàng sẽ không thể kiểm soát được bản thân mà nhào vào cắn xé chàng.
Nàng không muốn phá hủy danh dự của Diệp Thanh, khi trên người mình còn mang danh trắc phi của Vinh Vương phủ.
Diệp Thanh nhìn thấy những ngón tay đã trắng bệch đang siết chặt vạt áo của mình, chàng biết nàng đã đến ngưỡng giới hạn, đột nhiên một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu.
"Nếu nàng không chê, ta có thể…" Nói đến đây, Diệp Thanh run run mở từng ngón tay nàng ra, lồng hai bàn tay của bọn họ vào cùng nhau, nắm chặt.
Tô Y Điềm giật mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh bằng đôi mắt không thể tin nổi.
Chàng…! Tô Y Điềm không dám nghĩ những gì mình suy đoán là đúng.
Diệp Thanh quỳ một gối, chậm rãi tiến sát đến bên nàng:
"Điềm Nhi, ta không biết nếu mình yêu cầu nàng như vậy là đúng hay sai, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, ta chỉ muốn cứu nàng, giúp cho nàng không phải đau đớn vật vã thêm nữa. Đừng nghĩ đến quá khứ, cũng chẳng màng tương lai, trước mặt ta chỉ cần nàng."
Tô Y Điềm rơi nước mắt.
Cả hai người đều biết rõ đây là một âm mưu để hạ bệ bọn họ.
Nhưng Diệp Thanh lại bất chấp tất cả để đ.â. m đầu vào.
Nàng chỉ là một trắc phi nho nhỏ, nếu có xảy ra chuyện cùng lắm thì bị hưu, bị dè bỉu, đuổi khỏi kinh thành. Nàng còn có ngọc bội của đế vương làm vậy hộ thân, nàng sẽ không sao cả.
Nhưng Diệp Thanh còn cả tương lai phía trước, tiền đồ rộng mở của chàng ấy nhất định không thể vì nàng mà dính một vết nhơ nào.
"Không… không được đâu!!!"
Tô Y Điềm ra sức lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!