Tô Y Điềm chậm rãi ngước mắt lên nhìn, xác định đối phương là đang nói với mình, nàng vén váy đứng dậy, ánh mắt đánh nhẹ qua vị trí bên cạnh.
Trống không.
Người đã rời đi từ lúc nào.
Tốt lắm, cuối cùng cũng chờ không kịp để ra tay rồi.
"Xin hỏi không biết vị này là ai?"
Ma ma đi cùng Dương Hàm Ngọc hất hàm:
"Công chúa là viên ngọc quý trong tay hoàng hậu mà còn không biết ư?"
"À, tha lỗi cho thần thiếp chỉ quanh quẩn trong Vinh Vương phủ, quả thực chưa có dịp gặp qua."
Dương Hàm Ngọc không chút phiền lòng, giả lả cười nói xoa dịu:
"Nói ra thì ta mới người thất trách. Ngày vui của lục hoàng tử lại không thể có mặt vì lý do sức khỏe, hôm nay cố ý đến đây là trước là để thăm hỏi, sau là muốn kính một ly rượu mừng, hy vọng là Tô trắc phi nể mặt."
Tô Y Điềm còn chưa kịp lên tiếng, trước mặt đã bày ra một khay rượu bằng ngọc bích.
"Bên này đông vui quá, mọi người đã tề tựu ở đây rồi, chỉ bằng cùng nhau uống một lý?"
Chén rượu còn chưa kịp nhét vào tay, Tiêu Dật đã xuất hiện, đằng sau là Diệp Thanh bị lôi kéo đi đến.
"Nghe nói Tô trắc phi có mối quan hệ khá tốt với Diệp đại nhân đây, vậy mà lễ thành hôn của lục đệ Diệp đại nhân lại không có mặt, đáng tiếc quá. Hay là hôm nay Cô chủ trương để ba người cùng nâng ly chúc mừng cho tân hôn hạnh phúc của Tô trắc phi và lục đệ, có được không?"
Có Thái tử mở lời, quan viên phía sau nhao nhao lên hưởng ứng.
Dương Hàm Ngọc nở nụ cười, trên tay đã cầm sẵn một chén rượu, ẩn ý nhìn Tô Y Điềm.
Có ngu đến mấy thì nàng cũng phải nhận ra khay rượu ngọc này có vấn đề.
Huống chi là Tiêu Dật.
Hai người này tuy mưu mô toan tính khác nhau nhưng đều có chung một mục đích.
Khiến kẻ thù của bọn họ phải thân bại danh liệt.
Đối với Dương Hàm Ngọc, Tô Y Điềm là con kiến hôi gai mắt, khiến nàng ta chỉ muốn dẫm chết.
Còn với Tiêu Dật, Diệp Thanh là một đối tượng cần phải thu phục, khiến chàng cam tâm tình nguyện uốn gối trước hắn.
Rượu này, ắt có thể đáp ứng cả hai nguyện vọng của bọn người này.
Tô Y Điềm bấm đầu móng tay vào phần thịt trong lòng, ra sức tính toán thật nhanh.
Ở nơi cung cấm ăn thịt người này, nàng chỉ có thể tin tưởng mỗi Diệp Thanh.
Hai người bọn họ, chắc chắn phải để lại một người an toàn rời khỏi đây mới có cơ hội cứu sống người còn lại.
Thân phận trắc phi của nàng đương nhiên không có ai để vào mắt.
Nhưng Diệp Thanh thì khác, chàng là Giám sát Ngự sử của Đô Sát Viện, là sủng thần của An Khánh Đế, ai dám có gan đụng đến quan lại triều đình chứ, trừ khi là muốn tìm đường chết.
Cân nhắc thiệt hơn, Tô Y Điềm nở nụ cười vui vẻ, gương mặt ánh lên sự phấn khởi đưa tay cầm lấy bình rượu, tự mình rót một chén.
"Công chúa quá lời rồi, được người ban rượu là vinh hạnh của thần thiếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!