Vì là sinh thần của An Khánh Đế, cho nên lễ bộ đã chuẩn bị từ sớm.
Yến tiệc cũng được tổ chức tại Thọ An Cung được xây dựng từ thời của tiên đế, chuyên dùng để đãi khách phiên bang hoặc tổ chức những dịp lễ tết trọng đại.
Đứng trước bức tường khắc chín con rồng Cửu Long Bích, Tô Y Điềm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị xốc lên tinh thần đối diện với trận chiến sắp tới.
Bàn tay nhỏ bị nắm lấy, khớp xương thô to cạ vào phần thịt khiến lòng bàn tay chậm rãi nóng lên.
Tô Y Điềm giật mình, muốn rút về, lại bị Tiêu Cảnh Hoằng nắm chặt lấy.
Đi vào thôi. Hắn hờ hững, dường như không nhận ra sự thân mật của hai người, hoặc giả là hắn chẳng cảm thấy có gì là kỳ quặc.
An Khánh Đế ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng lót đệm gấm.
Bên tay phải ông là Triệu hoàng hậu.
Phía dưới nữa là nhóm phi tần được sủng ái.
Hàm Ngọc công chúa một thân hồng y đỏ rực như đóa mẫu đơn tuyệt sắc ngồi bên tay mặt của Triệu hoàng hậu.
Còn Văn Thục Nhàn thì theo gia quyến của nhà họ Văn vào cung chúc thọ, đang ngoan ngoãn ngồi cùng với Văn phu nhân.
Là trắc phi của Vinh Vương phủ, theo lệ, Tô Y Điềm sẽ ngồi ở bàn của hoàng thất, bởi vì lục hoàng tử vẫn chưa có chính phi.
Huống chi nàng còn một thân phận là huyện chủ được chính An Khánh Đế thân phong.
Không ai dám dị nghị khi Tô Y Điềm ngồi ở vị trí cao nhường này, gần như là dưới chân Thiên tử.
Diệp Thanh ngồi ở góc chéo phía đối diện, bên cạnh các đồng liêu của Đô Sát Viện.
Mà Tiêu Dật mang danh Thái tử, ngồi ở đầu hàng của nhóm công hầu bá tử nam, bên cạnh là cha con Bình Dương hầu.
Buổi tiệc bắt đầu.
Sau màn hiến vũ của đệ nhất ca cơ kinh thành là tiết mục trổ tài cá nhân của các quý nữ thế gia.
Vẫn là những màn quen thuộc, như đọc thơ, tấu đàn, viết chữ… nhàm chán đến cực độ.
Dường như đám quý tộc này quanh đi quẩn lại chỉ có những thứ này để tranh tài cao thấp với nhau thì phải.
Vài người liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Tô Y Điềm, bắt đầu muốn lên tiếng công kích.
Nhưng ngay từ đầu, Tô Y Điềm đã tỏ rõ bản thân mình chỉ là một nông phụ đến từ trấn Thạch Đầu nghèo khó xa xôi, từ nhỏ đến lớn ngoài chuyện đồng áng, thêu thùa, buôn bán thì chẳng biết cái gì sất.
An Khánh Đế biết rõ điều này, cười từ ái phất tay:
"Không phải ai cũng giống nhau, Tiểu Điềm Điềm gan dạ can trường, dám liều mình cứu thành, sao phải so sánh với những tiểu thư khuê các khác chứ."
Có lời vàng ý ngọc của thiên tử, đố ai dám khiêu khích ép buộc nàng thể hiện tài năng nữa.
Bữa tiệc đi đến phần quan trọng nhất.
Thái tử Tiêu Dật dâng hiến một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm có một, chỉ có thể tìm thấy ở đỉnh núi băng cao nhất của dãy Thương Ngân Sơn, nghe nói có công dụng cải tử hồi sinh.
Bình Dương hầu trịnh trọng nâng lên một khối phỉ thúy được tạc hình một tòa lâu được lấy nguyên mẫu từ Dưỡng Tâm Điện, không những quý hiếm mà còn vô cùng tinh xảo.
Món quà của Văn thái phó là một bức tranh đã thất lạc cả trăm năm của một họa sĩ nổi danh từ những triều đại trước, quả thực hiếm có khó tìm.
Còn Tiêu Cảnh Hoằng thì tặng cho An Khánh Đế một bộ giáp mềm được may hoàn toàn bằng vàng bao gồm áo lót và đôi bao tay bảo hộ, mặc vào có thể xem như là đao thương bất nhập. Chính ý nghĩa của món đồ này đã cho thấy được tâm tư tỉ mỉ của người dâng tặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!