Những ngày này ngoài lúc nấu ăn cho Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm hoàn toàn vùi đầu vào chuyện thêu thùa đến mức nha hoàn Mẫn Nhi phải thất kinh, sợ đôi mắt của nàng sẽ hỏng mất.
Nhưng trái lại Tiêu Cảnh Hoằng không hề làm phiền nàng, mỗi tối sau khi về phủ đúng giờ, cả hai người lại im lặng ngồi đối diện dùng bữa cùng nhau, một lời cũng không hỏi nàng đang làm gì, cứ như sự quản thúc của những ngày vừa qua chỉ là một hồi ngẫu hứng.
Vậy cũng tốt, đỡ cho Tô Y Điềm phải nghĩ ra đủ lý do biện bạch.
Sau mấy ngày thức thâu đêm suốt sáng, một buổi trưa nọ, Tô Y Điềm hồ hởi báo tin với Diệp Thanh và Du Tú Liên.
"Mọi người nhìn thử mà xem."
Trên chiếc khăn tay vuông là bông hoa mẫu đơn rực rỡ.
Nhưng mặt sau, lại là họa tiết ẩn hiện phác thảo một ngôi đình.
"Tiểu thư, người đã làm được rồi." Xuân Nghi vui mừng nhảy cẫng lên.
Du Tú Liên thì tấm tắc khen ngợi:
"Tỷ phải công nhận, tú nương xuất sắc cỡ muội khắp kinh thành này dễ có mấy người."
Sau khi nhẫn nại giảng giải cho Du Tú Liên về cách thức thêu họa tiết hai mặt, từ việc phác thảo bản vẽ ban đầu, đến lúc tính toán từng đường kim mũi chỉ thì cũng phải mất hai ngày Du Tú Liên mới hoàn thiện được một hình thêu nhỏ.
Nhưng thành quả đạt được thì vô cùng mỹ mãn.
Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng.
Trên bàn là một tấm vải gấm thượng hạng nhất nhì.
Bên cạnh là một tấm bản đồ giao thương của Đế Kinh.
Tô Y Điềm lần nữa lật giở tấm vải hai da trộm được từ tên râu quai nón, bắt đầu bắt chước mũi thêu của nó.
"Khoan đã, chỗ này có một nét rời ra, không phù hợp với bản vẽ, trông giống như được đánh dấu." Du Tú Liên nắm lấy góc chéo của tấm vải kêu lên.
Diệp Thanh nâng lên nhìn kỹ, quả thật không giống nét vẽ mà như con chữ được viết tắt hơn.
"Đây là… giống như chữ Cao…"
Ứng với vị trí của nét thêu thừa ra này chính là vị trí dịch trạm chuyên trung chuyển hàng vào Đế Kinh ở phía Bắc.
Dường như lại phát hiện ra thêm một chuyện hệ trọng, Diệp Thanh nghiến chặt quai hàm, nhíu mày nhìn về phía Tô Y Điềm.
Nếu chàng đoán không sai, thì đây chính là ký hiệu đánh dấu những nơi được quan quân triều đình phụ trách.
Họ Cao này, chính là một thị lang làm trong Công bộ.
Như vậy tấm vải hai da này không chỉ là một tấm bản đồ thông thường mà nó còn là nơi chỉ điểm những bộ phận đã được mua chuộc theo phe đám quân phản loạn.
Nếu tấm bản đồ này được hoàn thành, chắc chắn đến lúc đó hàng phòng thủ của Đế Kinh sẽ bị phá vỡ ngay lập tức bởi những con sâu mọt này.
Trong khi Diệp Thanh còn đang chìm trong sự lo lắng tột độ, Tô Y Điềm ở bên cạnh lại buột miệng:
"Kiểu đánh dấu này có chút quen quen…"
Diệp Thanh ngay lập tức hồi hồn, hấp tấp quay sang nhìn nàng:
"Nàng nhớ ra được cái gì?"
Tô Y Điềm cắn môi, cố gắng suy nghĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!