Tô Y Điềm sợ hãi nhìn quanh, gió tuyết vẫn đang vần vũ thét gào, tuyệt không thấy bóng dáng của bất cứ ai.
Tốt quá rồi, nàng vội vàng rụt người vào, đóng cửa lại.
Mặc kệ có người bị thương nằm bên ngoài sân.
Với tốc độ tuyết rơi như thế này, Tiêu Cảnh Hoằng không c.h.ế. t vì mất m.á. u quá nhiều thì cũng c.h.ế. t vì lạnh.
Sáng hôm sau mở cửa ra, chỉ cần nàng giả bộ không biết gì, một mực khẳng định đêm qua nằm ngủ trong nhà, không hề đi ra ngoài nửa bước, ai có thể kết tội nàng đây.
Tô Y Điềm đi loanh quanh trong gian nhà trong, cố gắng trấn tĩnh.
Qua được đêm nay là xong rồi, còn lại sẽ có người đến thu dọn tàn cuộc của Tiêu Cảnh Hoằng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Y Điềm run rẩy một trận.
Sao nàng không nghĩ đến chuyện này chứ?
Thân phận Tiêu Cảnh Hoằng quá đặc thù, nếu hắn c.h.ế. t ở trong sân nhà nàng sẽ là chuyện lớn.
Hoặc là nha môn chắc chắn sẽ điều người xuống đây để điều tra, sau đó bắt tội nàng.
Nguy hiểm hơn, lỡ đánh động đến đám người ở kinh thành, chắc chắn bọn họ sẽ cho một tiểu đội sát thủ đến g.i.ế. c nàng và cướp xác của Tiêu Cảnh Hoằng.
Nguy hiểm nhất chính là bên cạnh Tiêu Cảnh Hoằng luôn có một đội ám vệ vô cùng trung thành, hành động cực kỳ quỷ dị, võ nghệ có thể so sánh với thập đại cao thủ trên giang hồ, nghe nói là chính tay An Khánh Đế lựa chọn và bồi dưỡng để đi theo phò tá hắn từ khi còn niên thiếu. Một khi tin tức đến tai của nhóm người này, Tô Y Điềm khó có thể tưởng tượng được kết cục của mình lúc đó.
Chắc chắn còn khủng khiếp hơn chén rượu độc và mảnh lụa trắng ở kiếp trước.
Mà khoảng thời gian này chính là lúc bọn họ đang ra sức tìm kiếm tung tích của Tiêu Cảnh Hoằng.
Tô Y Điềm moi móc trong não bộ của mình những mảnh ký ức vụn vỡ.
Tiêu Cảnh Hoằng không phải người đơn giản, lúc còn ẩn nấp ở trấn Thạch Đầu, hiển nhiên hắn đã bắt được liên lạc với nhóm ám vệ của mình.
Đó là lý do hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện vào nửa đêm.
Hắn bày ra một thiên la địa võng, để Thái tử Tiêu Dật tự chui đầu vào rọ. Sau đó mới chậm rãi xuất hiện như một vị thần, thu hút toàn bộ danh tiếng tốt đẹp, một đường thuận lợi ngồi lên long ỷ ở điện Thiên Chính.
Kiếp trước Tô Y Điềm ngu muội, không nhận ra được sự thâm sâu khó lường của nam nhân này.
Mà đời này, hắn lại vẫn một lần nữa xuất hiện ở trấn Thạch Đầu, còn ở ngay trong sân nhà của Tô Y Điềm, mà không phải do nàng mang về.
Đây là cái điềm báo cứt chó gì vậy?
Chẳng lẽ số mệnh của nàng bắt buộc là phải cứu hắn một phen ở nơi này?
Tô Y Điềm đau đầu bóp trán, cuối cùng cắn răng mở cửa bước ra ngoài lần nữa.
Tuyết gần như đã che phủ gần hết tấm lưng rộng của Tiêu Cảnh Hoằng.
Tô Y Điềm phải mất sức ba bò chín trâu mới lôi hắn vào được bên trong nhà.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Vui lòng không reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.
Y phục trên người hắn đã ướt đẫm, m.á. u thịt lẫn lộn, không thể không cởi ra để băng bó vết thương.
Đời trước nàng đã làm chuyện này vô cùng thành thạo suốt cả tháng trời. Lần này, Tô Y Điềm cũng nhanh nhẹn xé rách áo bào của Tiêu Cảnh Hoằng, để lộ một mảng thân trên trần trụi.
Hơi lạnh ùa vào da thịt khiến mí mắt Tiêu Cảnh Hoằng mấp máy, lông mi run rẩy như cánh bướm đang chập chờn đậu trên gương mặt đẹp đẽ của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!