Chương 29: (Vô Đề)

Có được lời hứa hẹn của Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm càng thêm kỳ vọng vào vụ án vải hai da lần này.

Hai người đã nói rõ ràng như vậy, Tiêu Cảnh Hoằng không hạn chế tự do của nàng, chỉ cần Tô Y Điềm hoàn thành nhiệm vụ nấu ăn cho hắn, Hà Trực cũng không thể quản lý được.

Trong sự thấp thỏm lo âu cùng kích thích cực độ, cuối cùng Tô Y Điềm cũng chờ được tên râu quai nón quay trở lại tiệm vải.

Ngay từ khi gã lầm lì đặt chân qua cổng thành, thân tín của Diệp Thanh đã tức tốc báo tin.

Tô Y Điềm và Du Tú Liên đã án ngữ ở tiệm trà đầu ngõ, lập tức đứng dậy: Đi, đến tiệm vải.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy người quen đã tươi cười hớn hở.

Hôm nay Tô Y Điềm phóng tay vô cùng, nàng khoe mới trúng một đơn hàng lớn của phu nhân nhà quan nọ. Toàn bộ vải được trưng bày trên kệ đều yêu cầu lấy hết xuống cho mình.

Tiểu nhị bận rộn chạy ra chạy vào, bên này Du Tú Liên cũng cho gọi nha hoàn Xuân Nghi đánh xe ngựa lại đây, trước cửa tiệm vải hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Tô Y Điềm ngồi trong góc khuất thưởng trà, nghe tiếng cánh cửa gỗ bị gõ ầm ầm đến mức muốn long ra, đoán người mình mong chờ đã đến rồi.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy tên râu quai nón đã cụp đuôi như thỏ, lúng túng cáo lỗi với Du Tú Liên rồi chạy ù vào trong quầy, đi đến cánh cửa nằm ẩn dưới chân cầu thang mà ánh sáng không chiếu đến, mất hút một lúc mới quay trở ra.

Trên tay là một khối lùng nhùng được che bằng vải đen.

Nhớ đến lời hứa với Tô Y Điềm tiểu nhị có chút khó xử vòng sang chỗ bàn lén lút lắc lắc đầu với nàng.

Tô Y Điềm cũng không giận dỗi gì y, ánh mắt ra vẻ luyến tiếc nhìn theo tiểu nhị đang chậm chạp dời bước.

Dù sao thì hôm nay nàng cũng đã có kế hoạch của riêng mình.

Tên râu quai nón hừ một tiếng như đáp lại tiểu nhị, sau đó vòng một tay ôm lên khối vải rồi nặng nề bước ra ngoài.

Đột nhiên cỗ xe cồng kềnh trước cửa trượt bánh, Du Tú Liên và mấy nha hoàn cùng gia đinh đẩy xe không kịp giữ lại, hàng hóa chất bên trên ào ào rơi xuống.

Tên râu quai nón không kịp trở tay, bị đụng một cái lảo đảo vịn vào tường, đống vải đen ôm trên tay cũng rơi xuống đất, trộn lẫn trong mớ vải vóc của Du Tú Liên.

"A, vải của ta, mau mau nhặt lên đi chứ, mấy cái tên vụng về này, nếu để bị lấm bẩn, xem trở về ta có cắt cơm của các ngươi hay không?" Nha hoàn Xuân Nghi chanh chua hét toáng lên, đẩy đám người nhào đến vội vàng thu nhặt mọi thứ.

Tên râu quai nón khó chịu ra mặt, nhưng ngại đất này nằm ngay dưới chân thiên tử, không thể càn quấy, gã hậm hực dùng tay hất một gia đình của Du Tú Liên ra, chân đá vào m.ô.n. g một người khác đến ngã lăn ra đất.

Du Tú Liên sợ hãi ôm miệng, lắp bắp mãi không thốt ra được lời nào.

Tên râu quai nón không thèm để những người này vào mắt, nhanh chóng nhặt lấy khối lùng nhùng được phủ vải đen lên, chẳng thèm đếm xỉa đến ai mà quày quả bỏ đi.

Nha hoàn Xuân Nghi bạo gan bạo miệng lúc này đi đến chỗ Du Tú Liên vuốt vuốt sống lưng trấn an nàng ấy, sau đó ẩn ý nhìn vào bên trong cửa tiệm vải, nơi chiếc bàn con đặt ở góc khuất, có người đang ngồi uống trà.

"Du nương tử có sao không? Thành thật xin lỗi, ai da, đều là khách cả, ta cũng không biết làm sao, mong nương tử bỏ qua cho." Tiểu nhị ái ngại nhìn Du Tú Liên đang được Xuân Nghi đỡ vào trong quầy.

"Ở ngoài có chuyện gì mà ồn ào thế?"

Tô Y Điềm giả bộ hỏi thăm.

"Ngựa bị tuột dây cương làm xe trợt bánh, hàng hóa đổ hết xuống đất, đụng phải một vị khách của tiệm vải…" Du Tú Liên nhẹ giọng giải thích, sau đó thở dài một cái.

"Sao lại hậu đậu thế?"

Tô Y Điềm ra vẻ quở trách rồi lại đặt thêm một thỏi vàng lên bàn cho tiểu nhị:

"Hôm nay làm phiền ngươi rồi, đám người này ta sẽ về dạy dỗ lại."

"Không sao, không sao, chỉ là va chạm bình thường thôi mà, ngày nào chả có, cũng phải trách ta bận rộn chạy đông chạy tây không thể lo lắng chu toàn cho mọi người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!