Chương 27: (Vô Đề)

Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, vẻ mặt không rõ là vui hay buồn khiến Hà Trực thấp thỏm.

Đưa lên đây đi.

Đợi được Tiêu Cảnh Hoằng mở lời, Hà Trực đã suýt nữa bị ép tim mà ngừng thở.

"Vâng, nô tài đi ngay."

Chén tào phớ đã được hâm nóng được đặt ngay ngắn trên bàn trước mặt hắn.

Nhưng cả ngày đều ăn món này, tất có chút ngán.

Cố gắng vét sạch đáy chén, Tiêu Cảnh Hoằng ngẩng đầu lên hỏi:

"Hôm nay trắc phi làm gì?"

"Trắc phi buổi sáng nấu xong nồi tào phớ thì ra ngoài đi dạo đến chiều mới trở về." Thương Liễu nhẹ giọng đáp.

Để đề phòng Tiêu Cảnh Hoằng hay hỏi bất chợt, Thương Liễu đã khôn ngoan bố trí ám vệ theo dõi sát sao.

Tiêu Cảnh Hoằng chống cằm, nhìn bàn ăn ê hề trước mặt, trong lòng lại dâng lên một sự bực dọc khó hiểu.

Hắn muốn Tô Y Điềm phải làm nhiều hơn thế, tập trung vào hắn và Vinh Vương phủ này chứ không chỉ mỗi một nồi tào phớ đơn giản kia.

Đỗ Phi đã từng kể, nàng làm rất nhiều món điểm tâm, tuy không phải loại cao cấp thượng hạng như trong cung nhưng cũng rất ngon miệng. Lại nghĩ đến những bàn ăn dân dã được thay đổi món mỗi ngày lúc còn ở trấn Thạch Đầu, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên vô cùng nhớ nhung hoài niệm.

Mặc dù Tô Y Điềm không quá chào đón mình nhưng vào thời điểm đó, nàng cũng coi như là chăm sóc hắn tử tế đầy đủ. Ngày đủ ba bữa thơm ngon, trời đông còn mua giày và may áo cho hắn.

Xoảng.

Chén sứ trên khay bị quét xuống đất.

"Trắc phi rảnh rỗi như vậy thì nói với nàng ấy không chỉ điểm tâm, ngay cả bữa tối của ta nàng cũng phải phụ trách."

Chung ma ma bị phạt trượng phải nằm trên giường không thể đi lại được.

Chuyện của Cẩm Tú viện hiện tại sẽ do Hà Trực đích thân phụ trách.

Khi nghe ông ta truyền đạt lại y nguyên những lời của Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm tức đến mức chỉ muốn ném phứt ấm trà trên lò than nhỏ vào mặt ông ta.

Hà Trực cười như con cáo già:

"Điện hạ còn căn dặn, kể từ ngày mai, trắc phi phải đúng giờ đến Tích Chỉ Trai để hầu thiện ngài ấy. Mong trắc phi ghi nhớ ạ."

Nói xong, ông ta nhanh chân chuồn đi thẳng, mặc kệ những lời thét gào của Tô Y Điềm ở phía sau lưng.

Hiện tại tên râu quai nón vẫn chưa xuất hiện, nhóm Tô Y Điềm còn phải án binh bất động chờ đợi mục tiêu quay trở lại tiệm vải.

Coi như thời gian này ngoan ngoãn xuôi theo đối phương, bớt kiếm chuyện phiền phức cho bản thân mình.

Tự trấn an xong xuôi, Tô Y Điềm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đi đến phòng bếp.

Một nồi tào phớ không chặn họng được Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm bất đắc dĩ phải đầu tư công sức hơn vào việc phục vụ bữa ăn cho hắn.

Theo bản năng, Tô Y Điềm dựa vào khẩu vị của Tiêu Cảnh Hoằng mà lựa chọn nguyên liệu chế biến.

"Giò heo nạc và hạt sen đến rồi đây." Đỗ Phi như cơn gió vui vẻ xách hai làn tre đi vào đặt lên bàn bếp bằng đất sét được ốp gạch đỏ sạch sẽ tinh tươm.

Hành tỏi phi thơm lừng, giò heo cùng hạt sen và kỷ tử được hầm nhừ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!