Chương 26: (Vô Đề)

Kiếp trước Tô Y Điềm sau khi nhận định Tiêu Cảnh Hoằng là phu quân hoàn hảo của mình, nàng ra sức tìm cách lấy lòng hắn.

Bởi vậy ngoài tài thêu thùa tuyệt đỉnh ra thì tay nghề nấu nướng của Tô Y Điềm thật sự không tệ chút nào.

Nhưng chẳng phải kiếp trước Tiêu Cảnh Hoằng luôn chê bai xuất thân nông phụ thấp hèn của nàng, cũng bao giờ đụng vào những thứ do nàng dâng lên.

Bây giờ lại một hai ép buộc nàng làm điểm tâm cho hắn.

Tô Y Điềm vừa bực bội vừa khó hiểu, lại không dám nói ra thành lời, chỉ đành lẳng lặng nhận mệnh.

Mạnh Cẩn sắp về kinh thành rồi, Tô Y Điềm nhất định phải giữ yên vương phủ, tránh để Tiêu Cảnh Hoằng nổi điên phá hỏng mọi thứ.

Cũng may trong phòng bếp còn có Đỗ Phi án ngữ nên Tô Y Điềm cũng cảm thấy thoải mái đôi chút.

"Hôm nay trắc phi vẫn làm tào phớ và trà chanh đào ngâm mật ong à?" Đỗ Phi hào hứng hỏi.

Đúng vậy.

Nếu không phải Đinh thị mách lẻo, Tiêu Cảnh Hoằng cũng chẳng thèm quan tâm chuyện nấu nướng ở trong phủ làm gì.

Vậy thì cứ qua loa nấu cho xong món này đưa lên, người quanh năm chỉ ăn sơn hào hải vị như Tiêu Cảnh Hoằng ắt cũng chẳng mặn mà gì cho cam.

Đến lúc đó nàng có thể tìm cớ dừng lại công việc này.

Tiêu Cảnh Hoằng đã thay y phục, mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng, nếu không sở hữu bờ vai to lớn và rắn chắc, nhìn từ xa không khác gì mỹ nữ mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chung ma ma cùng Hà Trực đích thân đưa điểm tâm đến.

Trên khay gỗ là chén tào phớ trắng mịn còn bốc khói, hương thơm thoang thoảng cả căn phòng.

Tiêu Cảnh Hoằng trong việc ăn uống vốn rất kén chọn, ngày còn nhỏ, sau khi mẫu phi qua đời, chính An Khánh Đế phải đích thân dỗ dành hắn mới ăn hết một chén cháo tổ yến. Lúc đó hắn còn chưa thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, chỉ trốn trong góc Dưỡng Tâm Điện ngồi im lặng cả ngày trời.

Không nhìn được cảnh đó, đại thái giám Phùng Chính quyết định khuyên nhủ một phen.

Nội dung cuộc nói chuyện vẫn còn bỏ ngỏ, chỉ biết từ đó trở đi hắn thay đổi hoàn toàn, còn xin An Khánh Đế đến doanh trại tập huấn, nhận Mạnh Cẩn uy phong lừng lẫy làm sư phụ luyện võ, âm thầm ở bên ngoài gây dựng lực lượng suốt năm năm.

Có điều, khẩu vị kén chọn vẫn không mấy thay đổi.

Bởi vậy, An Khánh Đế vẫn thường xuyên giữ hắn lại trong cung để tiện cho Ngự thiện phòng phục vụ.

Hà Trực không quá kỳ vọng vào chén tào phớ này, cho nên vẫn yêu cầu Tào Thuận Đông làm chuẩn bị một bàn điểm tâm đầy đủ hương sắc cho chủ tử.

Tiêu Cảnh Hoằng dừng lại động tác vấn tóc của Đàm nương, đại nha hoàn trong phủ, phất tay cho Thương Liễu mang chén tào phớ đến gần.

Qua lớp khói trắng mờ ảo như sương, không hiểu sao trong lòng Tiêu Cảnh Hoằng dâng lên chút hoài niệm.

Hắn nhìn thấy bản thân ngồi trong sân, dưới mái nhà tranh vách đất đơn sơ, bàn tre cọc cạch bên cạnh cũng đặt những món ăn dân dã thế này.

"Tiêu lang, chàng thử xem, tuy có hơi mỡ một chút nhưng ta đã hầm suốt đêm qua, nhìn miếng thịt đã mềm rục thế này, không tệ phải không?"

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, nhan sắc cũng không thể gọi là mỹ nhân, nhưng bất giác khiến hắn không thể dời mắt.

... Điện hạ.

Tiêu Cảnh Hoằng chợt bừng tỉnh, hắn nâng mi, khó chịu hừ một tiếng.

Đã quen với tính khí thất thường của chủ tử, Hà Trực chẳng hề lấy làm buồn lòng, đon đả khom lưng mời hắn dùng bữa.

Tiêu Cảnh Hoằng liếc nhìn bàn ăn đã được bày biện đẹp mắt nhưng không dừng lại, chỉ ngả người xuống tràng kỷ, tự mình cầm chén tào phớ lên hít một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!