Chung ma ma không hài lòng nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của Đinh thị, trừng mắt quát khẽ:
"Ăn nói cho cẩn thận, cái gì mà không thấy cơ chứ?"
Đinh thị ấp úng nói:
"Nô tỳ không tìm thấy trà chanh đào mật ong và tào phớ nước đường gừng trong bếp…"
"Sao lại không có? Sáng nay ngươi đã nói thế nào chứ?" Chung ma ma nổi giận.
"Rõ ràng… rõ ràng nô tỳ nhìn thấy cô ta vào phòng bếp nấu nấu nướng nướng…" Cho nên bà ta mới không nhịn được được cười cợt chế giễu nàng với Chung ma ma.
Hà quản gia sốt ruột đi ra ngoài cửa hỏi:
"Sao thế, trà chanh đào mật ong đâu rồi, mãi mà vẫn còn chưa bưng lên đây cho điện hạ dùng chứ?"
Chung ma ma sầm mặt, liếc xéo Đinh thị đang run rẩy ở một bên: hạ giọng đáp:
"Ta lập tức sai người đến phòng bếp làm ngay."
"Không phải nói là có sẵn rồi ư? Bây giờ mới nấu thì phải đợi đến bao giờ điện hạ mới có thể dùng?" Hà Trực lớn tiếng bực bội.
Đừng nhìn Hà Trực suốt ngày tươi cười nịnh nọt, ông ta xuất thân chính là quan nội thị dưới trướng đại thái giám của An Khánh Đế, được chính hoàng thượng chỉ định theo hầu Tiêu Cảnh Hoằng sau khi mẫu phi của hắn mất, bất cứ nhất cử nhất động gì của gia nhân trong phủ đều không qua được đôi mắt tinh tường của ông ta.
"Dám ăn vụng trong Vinh Vương phủ, các ngươi đúng là chán sống."
Đinh thị sợ mất mật, vội quỳ xuống đất, ào ào kể hết: "Nô tỳ không dám, cái đó… sáng nay trắc phi xuống phòng bếp muốn làm một bình trà chanh đào ngâm mật ong, còn nấu một nồi tào phớ nước đường gừng nhỏ. Có Đỗ Phi làm chứng, hắn trông coi phòng bếp, còn đứng bên cạnh phụ giúp một tay.
Cho nô tỳ mười lá gan nô tỳ cũng không dám ăn vụng đồ dành cho điện hạ…Hóa ra là do trắc phi làm à?
"Hà Trực ẩn ý nhìn về phía Chung ma ma và Đinh thị, rõ ràng là muốn cướp công của người khác mà. Thật uổng cho lời khen ngợi của ông ta lúc nãy."Ngươi nói, những thứ đó là do trắc phi làm, và bây giờ toàn bộ đều không thấy đâu?
"Hà Trực còn chưa kịp lên tiếng, đằng sau bức bình phong đã vang lên âm thanh trầm khàn lạnh lẽo của nam tử."Vinh Vương phủ lại tồn tại một con chuột nhắt gan lớn như vậy…
"Tiêu Cảnh Hoằng hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho Thương Liễu:"Đi đến phòng bếp điều tra một chuyến cho ta."
Chỉ là vài món lặt vặt, bình thường Tiêu Cảnh Hoằng sẽ không chấp nhặt với đám hạ nhân trong phủ, nhưng nghe nói là do Tô Y Điềm làm cho mình, không hiểu sao hắn lại cảm thấy tức giận, muốn làm cho ra lẽ chuyện này.
Thương Liễu nhận lệnh, rất nhanh đã quay trở lại, kéo theo Đỗ Phi.
Đinh thị vừa thấy y liền nhào lên mắng chửi không thương tiếc:
"Ngươi dám ăn vụng đồ của trắc phi làm cho điện hạ, thật đáng chết."
Đỗ Phi ngẩn người, vội vàng xua tay:
"Định thị, bà ăn bừa chứ không được nói bừa đâu đấy. Ta làm sao lại ăn vụng được chứ, oan uổng quá."
"Thế tại sao trà chanh đào ngâm mật ong và tào phớ mà trắc phi làm sáng nay lại biến đi đâu mất? Không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa chứ."
Hà Trực quản lý Vinh Vương phủ rất nghiêm, đây là lần đầu tiên trong phủ bị mất trộm, còn là thứ rẻ mạt chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đỗ Phi không chịu được khi bị đổ oan, gân cổ cãi lại:
"Thịt thà cá mắm ở Vương phủ ê hề như vậy, ta cũng là đầu bếp, cần gì phải ăn trộm những thứ đó, nếu thích thì tự ta cũng có thể làm được cơ mà. Huống chi những món đó ta cũng đã thưởng thức qua, do chính trắc phi ban cho, cần gì phải thèm thuồng đến mức ăn trộm chứ."
"Ngươi nói là ngươi đã thưởng thức qua những món kia?" Tiêu Cảnh Hoằng nhợt nhạt hỏi.
Đỗ Phi ôm quyền thành thật khai báo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!