Chương 24: (Vô Đề)

Diệp Thanh nghe xong thì như sét đánh ngang tai.

Cả cơ thể bất động như tượng đá.

Vị trắc phi kia chàng có nghe qua đại khái, là do An Khánh Đế ban hôn, chưa vào cửa đã bị lục hoàng tử hắt hủi, từ trước đến nay không hề lộ mặt ở bất cứ buổi tiệc của nhà quyền quý nào, bái thiếp gửi qua cũng không có hồi âm, mà những quý tộc thế gia cũng chẳng mặn mà là bao.

Chỉ coi như là chuyện trà dư tửu hậu những lúc nhàn rỗi.

Không ngờ người đó lại chính là Tô Y Điềm.

"Chuyện hôn nhân là do hoàng thượng ban cho, mặc dù không có tình cảm nhưng lại không thể kháng chỉ. Nhưng ta đã nói với lục điện hạ, sau một năm chúng ta sẽ hòa ly, để cho hai người đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Mạnh tướng quân cũng đã hứa, sang năm khi ông về kinh sẽ cầu xin hoàng thượng cho ta…

"Tô Y Điềm hạ giọng nói:"Cho nên dù không hòa ly, thì ta cũng sẽ khiến Tiêu Cảnh Hoằng hưu thê. Kết cục của mối nhân duyên tệ hại này chỉ có thể là tan rã.

"Nói đến đây, Tô Y Điềm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh:"Chuyện của ta và Tiêu Cảnh Hoằng, hẳn là chàng cũng nghe đến ít nhiều.

Nếu chàng tin tưởng ta, nếu chàng không chê bai ta…Diệp Thanh, xin chàng chờ đợi ta một năm được không? Sau một năm ta nhất định sẽ đường đường chính chính đứng bên cạnh chàng."

Diệp Thanh bao nhiêu năm nay đều độc lai độc vãng, càng không phải kiểu tài tử đa tình.

Nếu không thì cũng đã thiếp thất đầy nhà như những người cùng trang lứa, chẳng phải chịu cảnh phòng không lẻ bóng thế này.

Căn bản Diệp Thanh chỉ một lòng vì sự nghiệp kiến quốc, không muốn bận tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngoài kia, cho nên vẫn một bộ hờ hững, dù trong triều có không ít người muốn kết thông gia với nhà họ Diệp.

Người như chàng, đáng lý ra ngay khi nghe thấy những lời thổ lộ đầu tiên của Tô Y Điềm thì phải phất ống tay áo bỏ đi, chẳng hiểu sao chàng lại cứ ngần ngừ nấn ná, ánh mắt đau đáu nhìn về phía nữ tử nhỏ nhắn lại luôn tỏ ra kiên cường, mặc kệ lời chê bai chế giễu của người khác.

Tô Y Điềm không thấy Diệp Thanh trả lời mình, mà nàng cũng biết những lời lẽ vừa nói ra quá sức hoang đường, không một nữ tử nào ở triều đại này dám lớn mật như thế, một mặt thì dứt khoát hòa ly với phu quân hiện tại, một mặt thì hứa hẹn với tình lang trong tương lai.

Không phải nam nhân đều vậy sao? Thậm chí họ còn chẳng thèm trưng cầu ý kiến của thê tử, ra sức ép buộc vợ mình phải đồng ý cho việc tằng tịu trăng hoa của bọn họ như một chuyện đương nhiên.

Nàng đối với Tiêu Cảnh Hoằng không có tình cảm, chỉ vì một thánh chỉ ban hôn mà đành rổ rá cạp lại, đã không muốn dây dưa về sau, cũng thêm ra sức phân định khoảng cách với hắn, nàng giữ gìn tấm thân trong sạch như vậy, không việc gì phải hổ thẹn.

Nhưng việc nàng muốn sống cho bản thân với việc lôi kéo Diệp Thanh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Diệp Thanh là đại trượng phu, là thanh quan cần thiết cho triều đình mục ruỗng này, nàng không thể nào đẩy chàng rơi xuống thần đàn.

Cho nên trong lòng Tô Y Điềm đã mặc định sẵn mình sẽ bị Diệp Thanh từ chối.

Nàng không chờ Diệp Thanh trả lời, khuỵu gối thi lễ cáo từ rồi xoay lưng bước ra cửa.

Nhưng chưa kịp đi đến ngạch cửa, cổ tay đã bị giữ lại.

"Vinh Vương phủ… ở đó, nàng có phải đã chịu nhiều ấm ức?"

Tô Y Điềm nâng mắt nhìn chàng, lắc đầu:

"Không đến nỗi, người đó cho ta chỗ che mưa che nắng, chỗ ăn chỗ mặc, ta không thấy ấm ức, chỉ là ta biết rõ, nơi đó không phải dành cho mình, nên sớm sủa rời đi."

"Được, ta sẽ dọn sạch tiểu viện, mua một sào treo váy áo, vài hộp gỗ đựng trang sức, đóng thêm một chiếc xích đu, ngoài sân lại trồng một cây hoàng lan, chờ sang năm chào đón chủ nhân của nó dọn vào."

Tô Y Điềm như không thể tin nổi, đôi mắt rưng rưng, ầng ậng nước, cuối cùng tí tách rơi xuống như những hạt trân châu trong suốt.

"Diệp Thanh, chàng không cần… không cần đâu…"

Nhìn thấy người thương rơi lệ, Diệp Thanh rối đến xoắn xuýt cả lên:

"Nàng đừng khóc, sao lại khóc thế này…!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!