Chương 23: (Vô Đề)

Dạo gần đây, Diệp Thanh cảm thấy Tô Y Điềm dường như có chút khác lạ so với những lần gặp trước.

Cho dù trước đây hai người gặp nhau đều là giữ lễ, nhưng Tô Y Điềm luôn niềm nở và hào hứng khi nhìn thấy mình, thậm chí Diệp Thanh còn mơ hồ nhận ra sự trông đợi và ngưỡng vọng từ nàng trong những câu chuyện phiếm của hai người.

Chỉ vài ngày không ở kinh thành, khi trở lại, thái độ của nàng đã thay đổi.

Tô Y Điềm không còn vui vẻ khi nhìn thấy chàng, thậm chí vẻ mặt còn đượm phần lo lắng, nếu không muốn nói là cố tình tránh né.

Thời gian quen biết không dài, hai người cũng chưa đến mức gọi là tri kỷ nhưng Diệp Thanh lại rất hưởng thụ không khí an yên mỗi lần bên cạnh Tô Y Điềm.

Bởi vậy khi thấy thái độ Tô Y Điềm thay đổi, Diệp Thanh vừa buồn vừa giận, nhưng lại không dám lên tiếng gặng hỏi nàng.

Chàng tự cảm thấy giữa hai người chưa có bất kỳ ràng buộc hứa hẹn chính thức nào, bản thân không có quyền yêu cầu Tô Y Điềm phải đối xử tốt với mình.

Về phía Tô Y Điềm nàng cũng đang lâm vào tình trạng bất an.

Hiện nay, chỉ còn mỗi Đô Sát Viện là ở thế trung lập. Cả Tiêu Dật và Tiêu Cảnh Hoằng đều hướng mắt về phía Diệp Thanh với mong muốn thay đổi cán cân đang ở vị trí cân bằng, Tô Y Điềm nàng không thể rơi vào vũng lầy này được, càng không thể khiến Diệp Thanh vạ lây, trở thành một điểm yếu để khiến chàng thất thế, trở thành tấm bia cho người ta công kích.

Cho nên tốt nhất là giữ khoảng cách nhất định, không thể để mọi người phát hiện ra mối quan hệ và tấm lòng của mình dành cho đối phương.

Mỗi người đều có tâm sự riêng, khiến Du Tú Liên ở giữa cũng không biết làm sao, chỉ đành ngậm ngùi thở dài tiếc nuối.

Không muốn trưng ra bộ mặt ủ ê suốt ngày, Tô Y Điềm bắt buộc mình phải thật bận rộn.

Nàng muốn nhanh chóng phát triển xưởng thêu, cho nên đã lôi kéo Du Tú Liên cùng nha hoàn Xuân Nghi mới được mua về đi dạo phố chợ một vòng.

Sau khi ghé qua những tiệm vải nức tiếng nhất ở Đế Kinh, nhóm ba người Tô Y Điềm, Du Tú Liên và nha hoàn Xuân Nghi cũng thấm mệt, muốn tìm một tiệm trà nước mát mẻ nằm trong hẻm nhỏ để nghỉ chân.

Đột nhiên một biển hiệu nhỏ xiêu vẹo đập vào mắt Tô Y Điềm khiến nàng chú ý.

Ồ, ở nơi ngõ nhỏ vắng vẻ này mà cũng có một tiệm bán vải vóc tơ lụa sao?

Tô Y Điềm có chút tò mò, nhanh chóng lôi kéo hai người đi vào.

Trong tiệm không có khách, tiểu nhị nằm ngủ gục trên quầy, còn ông chủ nghe tiếng bước chân cũng không buồn nhấc mi lên, một bộ thờ ơ hờ hững ôm lồng chim đi ra phía sân sau.

Chà, trên đời này có người mở tiệm buôn bán mà không thèm chào mời khách luôn.

Tô Y Điềm hứng thú quan sát một vòng, sau đó gõ lên mặt bàn gọi tiểu nhị dậy.

Khác với thái độ không quan tâm của ông chủ, tiểu nhị có vẻ rất phấn khích khi nhìn thấy khách mới.

"Quý khách muốn mua gì, đừng nhìn bổn tiệm nhỏ như vậy mà coi thường, tất cả những loại vải bán chạy chúng tôi đều có cả, thậm chí ở đây còn có những mặt hàng đặc biệt, cam đoan không thể tìm thấy ở bất kỳ cửa tiệm vải nào ở kinh thành."

Tô Y Điềm gật gù, vuốt ve những khúc vải quen thuộc được tiểu nhị bày ra trước mặt, thuận miệng hỏi:

"Vậy ngươi cho ta xem đi, cái gọi là hàng đặc biệt của tiệm ý. Nếu ưng bụng, tiền bạc không thành vấn đề."

Tiểu nhị hớn hở leo lên bậc thang, miệng liến thoắng:

"Quý khách quả là người tinh tường."

Trong lúc chờ đợi, Tô Y Điềm nhàn nhã ngồi xuống ghế gỗ trong góc, tự tay rót mấy chung trà cho ba người bọn họ.

Cánh cửa gỗ vang lên âm thanh kẽo kẹt, mành trúc che nắng cũng được vén lên.

Một nam nhân vai hùm lưng gấu, hàm râu quai nón đen xì, đội mũ cói che đến mắt bước vào, giọng vừa khàn vừa sét như chum đồng bị kéo lê trên mặt đất.

Gã không nói gì nhưng tiểu nhị vừa nhìn thấy đã vội vàng nhảy xuống đất, cuống quýt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!