Chương 20: (Vô Đề)

Nghỉ ngơi mấy ngày, thuốc thang đều đặn, Tô Y Điềm đã có thể đi lại bình thường, đầu gối cũng không còn đau nhức ê ẩm nữa.

Hôm nay nàng muốn ra ngoài một chuyến, chủ yếu là muốn hỏi thăm chút tin tức của Diệp Thanh.

Người ta đã tốt bụng giúp đỡ mình, Tô Y Điềm cảm thấy nàng nên tỏ chút lòng biết ơn với chàng.

Nghĩ là làm, Tô Y Điềm đi đến phòng bếp, cầm một nén bạc cười nói chào hỏi với Đinh thị.

"Trắc phi sao hôm nay lại ghé phòng bếp đầy mùi dầu khói này thế?" Nhìn thỏi bạc trên tay, Đinh thị đương nhiên đon đả hơn hẳn thường ngày.

"Ta muốn mượn phòng bếp làm vài món điểm tâm quê nhà."

Đôi mắt ti hí của Đinh thị mở to sáng rỡ, bà ta nhìn Tô Y Điềm như thể đã nhìn thấu tâm can của nàng

"Ây da, trắc phi có lòng rồi, khẩu vị của điện hạ nô tỳ biết rõ nhất, ngài ấy trước giờ đều quen thanh đạm, không ăn được cay, cũng không chịu được nhiều dầu mỡ, trắc phi phải ghi nhớ trong lòng, tránh khéo quá hóa vụng…"

Đợi khi Đinh thị nói cho đã, Tô Y Điềm mới xoay người lại, nở một nụ cười lễ độ hết mức:

"Ta đã biết, phiền Đinh ma ma ra ngoài nghỉ ngơi trước, ta sẽ làm nhanh thôi."

Đã không cần mình giúp sức, Đinh thị cũng không cần ở lại đây bận bịu chân tay nữa, liền quày quả bỏ đi tìm mấy bà tử khác tám chuyện.

Không có Đinh thị léo nhéo bên tai, Tô Y Điềm thoải mái bước chân vào phòng bếp, lịch sự chào hỏi với phụ tá họ Đỗ của Tào đầu bếp.

Đỗ Phi chỉ một lòng đi theo Tào Thịnh học nghề, không quan tâm đến những thị phi trong vương phủ, cho nên thái độ của y đối với Tô Y Điềm tương đối thân thiện.

"Phu nhân muốn làm món gì? Ta có thể hỗ trợ."

Nghĩ đến Diệp Thanh, Tô Y Điềm quyết định làm một hộp bánh dẻo nhân đậu xanh mát lạnh thơm ngon, rất hợp với thời tiết đã vào hè có chút oi bức này.

Đỗ Phi không rời đi mà thích thú đứng một bên nhìn hai bàn tay của Tô Y Điềm đang thoăn thoắt nhào bột.

"Không ngờ lực tay của phu nhân lại tốt thế này, miếng bột rất mịn màng."

Xong phần vỏ bánh, đến lượt nhân đậu xanh bên trong.

Đỗ Phi xung phong đi lấy cho Tô Y Điềm, hôm qua có làm giã dư một ít, y nhanh nhẹn bưng qua cho nàng.

Tô Y Điềm không khách sáo, chẳng bao lâu sau những khối bánh dẻo hình thú đẹp mắt đã được đặt ngăn nắp trong xửng.

"Phu nhân khéo tay quá, nhìn chiếc bánh hình con heo này dễ thương ghê chưa, còn con thỏ này nữa chứ…"

Tô Y Điềm nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy tự tin, tay nghề nấu ăn của nàng chính là thừa hưởng từ Tô phụ cần mẫn, yêu vợ thương con như mạng đấy.

Chính vì ganh tỵ Khương Mỹ Vân lấy được người chồng tốt đẹp như thế, còn chăm chỉ làm lụng, không để cho thê tử của mình cực nhọc mỗi ngày trong khi bản thân lại gặp phải tên nam nhân chó má vừa vũ phu lại nghiện cờ b.ạ. c cho nên Khương Cẩm Hoa mới tìm mọi cách để hãm hại và vơ vét của cải nhà họ Tô, ngay cả đứa con gái nhỏ của muội muội mình cũng không tha.

Bánh chín, Tô Y Điềm cẩn thận lấy ra một cái tráp nhỏ, rồi lót giấy dầu dưới đáy, sau đó mới bày bánh dẻo lên trên.

Buổi trưa, đã qua giờ thượng triều, giờ này hẳn là Diệp Thanh đang trên đường về Đô Sát Viện.

Tô Y Điềm ôm tráp gỗ, đứng trong con hẻm nhỏ bên hông Đô Sát Viện đợi người.

Không may cho nàng, có vẻ hôm nay Diệp Thanh sẽ trở về trễ, nàng đã đứng đợi gần một canh giờ rồi vẫn không thấy xe ngựa của chàng đâu.

Tô Y Điềm thở dài một hơi đứng dựa vào tường, hai tay ôm tráp vào bụng, đang cân nhắc không biết có nên hồi phủ chờ một ngày khác hay không thì bên hông bị húc một cái thật mạnh.

Nàng lảo đảo một cái, trước mắt vọt lên một cái bóng đen nhỏ thó.

Túi bạc bị trộm mất rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!