Chương 19: (Vô Đề)

Vinh Vương phủ luôn có thị vệ canh gác ngày đêm.

Tô Y Điềm đứng gõ cửa một lúc đã có người ra mở.

Nhìn thấy dáng vẻ đi đường nghiêng ngả của nàng nhưng bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không hề mở miệng hỏi thăm.

Vậy cũng tốt, miễn cho nàng khỏi phải suy nghĩ tìm kiếm lý do.

Cẩm Tú viện vẫn để lại một ngọn đèn cho Tô Y Điềm, bàn ăn đã được lên món từ lâu, nước trong tịnh phòng cũng đã nguội.

Tô Y Điềm qua loa tắm rửa rồi nhanh nhẹn lấp đầy cái bụng đói.

Sau khi qua loa dùng bữa xong, Tô Y Điềm mới vén vạt váy lên, chân chính nhìn vào hai đầu gối đã sưng to bầm tím đến ghê người.

Cũng may trước khi trở về Diệp Thanh đã chu đáo mua thuốc đắp cho Tô Y Điềm, nếu không thì không biết phải vượt qua một đêm đau nhức này như thế nào.

Đang bôi thuốc được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn và âm thanh lắp bắp của nha hoàn Mẫn Nhi.

"Nô tỳ… nô tỳ bái kiến điện hạ…!"

Tô Y Điềm lẳng lặng thả vạt váy xuống, vuốt phẳng lại, yên tĩnh ngồi trên trường kỷ nhìn thân ảnh cao ngất vừa tiến vào.

"Ngươi đi đâu giờ mới về?"

Tiêu Cảnh Hoằng nheo mắt, ngữ điệu chất vấn.

"Dân nữ bị lạc trên đường đến Ngự Hoa Viên, sau đó mệt quá nên ngủ quên, mãi đến tối mới có cung nữ phát hiện dẫn ra ngoài."

Đáy mắt đen kịt ánh lên sắc xanh lập lòe trong đêm tối, Tiêu Cảnh Hoằng cứ thế sắc sảo nhìn quanh một vòng nội viện.

Lúc còn ở trong cung, hắn có ghé qua Thanh Vọng Các, nàng là thiếp thất mới vào phủ, lại được hoàng thượng coi trọng, Tiêu Cảnh Hoằng cũng không muốn bị mang tiếng xấu.

Trên hết, hắn cảm thấy cũng không nên bỏ mặc Tô Y Điềm một mình nơi thâm cung lạ lẫm cho nên mới chịu khó nhín chút thời gian ghé qua đón nàng trở về cùng.

Vậy mà đi qua đi lại hai bận vẫn chẳng thấy bóng dáng của Tô Y Điềm đâu cả.

Hàm Ngọc công chúa cứ chốc chốc cho người qua hỏi thăm, khiến Tiêu Cảnh Hoằng cảm thấy phiền, cuối cùng đành phải ra xe ngựa rời đi trước.

Cả một buổi tối kiểm tra sổ sách của các Bộ mà An Khánh đế đưa cho mình, lúc gần xong hắn mới chợt nhớ đến vị trắc phi của mình không biết như thế nào rồi, có tìm được đường về phủ không.

Nghe thấy Thương Liễu báo Tô Y Điềm đã có mặt tại Cẩm Tú viện, Tiêu Cảnh Hoằng xoa hai đầu mày, đứng lên ra hiệu đem trường bào đến cho hắn.

Nhưng khi đến nơi, Tô Y Điềm lại chẳng hề có chút niềm nở đón chào.

Tuy không mở miệng đòi đuổi hắn đi, nhưng chính thái độ xa cách lạnh nhạt, dửng dưng như không hiện giờ càng khiến Tiêu Cảnh Hoằng ứa gan hơn bội phần so với lúc đấu võ mồm với nàng ở trấn Thạch Đầu.

Thêm cách nói chuyện giữ lễ như thể hai người trời Nam đất Bắc, làm gì giống như thị thiếp trong phủ chứ.

Nỗi bực dọc lan tràn khắp tứ chi, Tiêu Cảnh Hoằng không nhịn được hừ lạnh một tiếng phất tay áo muốn rời đi ngay lập tức.

"Điện hạ, khoan đi đã!"

Đột nhiên lúc này, Tô Y Điềm lại gọi giật giọng hắn lại.

Tiêu Cảnh Hoằng không xoay hẳn người lại, khuôn cằm kiêu ngạo nâng lên, đuôi mắt sắc lạnh lộ vẻ khinh thường, chỉ có khóe môi là nhếch nhẹ.

Nói.

Tô Y Điềm chống bàn khó khăn đứng lên, trong tay nàng xuất hiện hai phong thư được gấp gọn gàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!