Tô Y Điềm không giữ vững trọng tâm, thân hình loạng choạng nghiêng ngả, dưới chân như đạp phải thứ gì đó.
"Trái cầu… trái cầu của công chúa bị nàng ta đạp hư rồi." Một cung nữ hét lên, sau đó lao vào người Tô Y Điềm đẩy nàng ngã xuống đất.
Trái cầu tròn đan bằng tre, trên đó đính kết đủ thứ ngọc trai và tua rua thượng hạng.
Nhìn qua là biết món đồ chơi này không rẻ tiền, chỉ dành cho người trong hoàng tộc xa hoa.
"Ngươi có biết trái cầu này do đích thân lục hoàng tử tìm nghệ nhân tài giỏi nhất để làm ra không, từng hạt ngọc trai đính trên cầu cũng do đích thân ngài ấy lựa chọn để làm quà sinh thần cho công chúa vào năm ngoái, thế mà ngươi lại có gan dám dẫm nát…"
Vừa mắng đến đây, bên tai các nàng đã vang lên âm thanh yếu ớt đến nao lòng của nữ tử.
"Cầu của ta… cầu của ta đâu?"
Không cần ngẩng đầu lên nhìn, Tô Y Điềm cũng biết người này là ai.
Hàm Ngọc công chúa, viên ngọc quý trên tay của hoàng hậu, cũng là ánh trăng diễm lệ trong lòng của Tiêu Cảnh Hoằng.
Ai cũng nghĩ Tiêu Cảnh Hoằng và Văn Thục Nhàn là một đôi trời sinh, nam tài nữ mạo.
Nhưng Tô Y Điềm biết người mà Tiêu Cảnh Hoằng thực sự để tâm nhất mới chính là Hàm Ngọc công chúa này.
Hắn không ngại đối đầu với Thái tử Tiêu Dật, đạp đổ Triệu hoàng hậu, giành lấy ngai vàng cũng chỉ vì người con gái ấy.
Nói ra thì thân phận của Hàm Ngọc công chúa cũng khá đặc thù.
Nàng là nhi nữ duy nhất của muội muội ruột thịt cùng với nam tử mà Triệu hoàng hậu đem lòng yêu mến lúc son trẻ.
Bởi lợi ích và quyền lực, Triệu Như Vân đành phải gạt bỏ tình riêng, gia nhập cung cấm, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng bà không nỡ buông tay tình lang đang trong đà tìm kiếm công danh, nên đã chủ trì ban hôn cho muội muội ruột của mình gả cho người đó.
Đáng tiếc, dù đã được Triệu hoàng hậu che chở, hai người họ vẫn là mệnh thọ không dài, trên đường trở về Giang Châu gặp phải sạt lở, thân xác đều bị chôn vùi dưới vực sâu.
Triệu Như Vân đau lòng không thôi, quyết định cầu xin An Khánh Đế cho mình nhận Dương Hàm Ngọc làm nghĩa nữ, phong là công chúa, đích thân nuôi dưỡng trong hoàng cung.
Hàm Ngọc lớn lên sắc nước hương trời, chỉ là bởi vì sinh non mà sức khỏe có chút kém hơn so với bạn cùng trang lứa, vì vậy Triệu hoàng hậu càng ra sức chiều chuộng nàng ta.
Mối quan hệ của Hàm Ngọc công chúa với Tiêu Cảnh Hoằng kể ra cũng có chút vi diệu.
Hàm Ngọc được coi là nhi nữ của Triệu hoàng hậu, vậy mà từ lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ ra thân thiết với Tiêu Cảnh Hoằng hơn hẳn con trai ruột của bà ta là Tiêu Dật.
Mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng mất sớm, ai trong hoàng cung cũng biết người vui mừng nhất là Triệu hoàng hậu, hai người đấu đá với nhau gần mười năm, cuối cùng cũng có kết quả.
Chỉ là không ngờ đến, lục hoàng tử tính tình lạnh nhạt, bí ẩn cuối cùng lại có thể thân thiết với nghĩa nữ của kẻ thù khiến ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
Thậm chí còn nâng niu nàng ta như bảo bối.
Ngày Tiêu Cảnh Hoằng lên ngôi hoàng đế, Triệu hoàng hậu cùng Tiêu Dật và toàn bộ mấy trăm mạng người của nhà họ Triệu đều một kiếm đứt cổ dưới tay hắn.
Duy nhất Hàm Ngọc lại được an bài trong Trữ Tú cung, không chỉ có một đống cung nhân và thái giám hầu hạ chăm sóc, còn được đích thân hoàng đế mỗi đêm ôm ấp an ủi, đãi ngộ có khi còn cao hơn cả hoàng hậu họ Văn.
Cũng phải, ngẫm đi ngẫm lại, cũng chỉ có giành lấy ngai vàng thì Tiêu Cảnh Hoằng mới có thể giữ được Hàm Ngọc bên cạnh mình, dù sao nếu Triệu hoàng hậu còn sống, hai người họ vĩnh viễn không thể được ở bên nhau.
Mà Tô Y Điềm nàng, mang danh là trắc phi của Tiêu Cảnh Hoằng từ khi hắn chỉ mới là một lục hoàng tử của Vinh Vương phủ, lại chỉ được ban danh phận quý nhân qua loa lấy lệ. Sau lại bị người ta bức tử bằng một bình rượu độc và ba thước lụa trắng.
Nghĩ lại thật thê lương.
Hai cung nữ mặc cung trang màu hồng bị hỏi đến thì sợ hãi đến tái mặt, vội vàng quỳ xuống, chỉ vào Tô Y Điềm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!