Chương 17: (Vô Đề)

Nhà bếp của Vinh Vương phủ không nhỏ, Tiêu Cảnh Hoằng không phải là người kén chọn nhưng lại rất chú trọng đến việc ăn uống cho nên đích thân An Khánh đế đã ban cho hắn một ngự trù lâu năm từ Ngự thiện phòng, ngoài ra Viên quản gia cũng đã tuyển chọn thêm một đầu bếp từ dân gian để làm phong phú thêm khẩu vị của hắn.

Đã nghe nói về thân phận của Tô Y Điềm, khi nha hoàn Mẫn Nhi đưa nàng đến đây, có một bà tử phụ trách quét dọn phòng bếp đứng chờ sẵn.

Đinh thị vừa giới thiệu sơ qua, vừa nhìn Tô Y Điềm bằng ánh mắt dò xét.

Một trắc phi thì đến phòng bếp làm gì, cho dù muốn lấy lòng điện hạ thì cũng chỉ cần ra vẻ một chút thôi, còn lại thì đều là hạ nhân trong phủ thực hiện, chuyện này không phải đều diễn ra như thế sao.

Đinh thị thực sự đã nói ra câu này.

"Trắc phi có gì cứ sai bảo, nơi khói dầu này không xứng đáng với thân phận của người."

Biết đối phương không có ý chào đón, Tô Y Điềm không miễn cưỡng ở lại lâu, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Bữa tối nàng cũng ăn một mình trong Cẩm Tú viện.

Món ăn cũng không quá phong phú đặc sắc, ba mặn một canh, còn không bằng một nhà quý tộc mới nổi trong kinh thành.

Nhưng Tô Y Điềm lại vô cùng hài lòng, chỉ là khẩu vị có hơi thanh đạm một chút, lượng thức ăn cũng hơi ít một chút, nếu là bình thường khi nàng còn ở trấn Thạch Đầu, mỗi lần đi làm đồng về, nàng có thể ăn gấp ba chỗ này.

Không chần chừ, Tô Y Điềm ngồi vào bàn tự nhiên quét sạch mấy đĩa thức ăn.

Nha hoàn Mẫn Nhi có chút nhíu mày đưa tay ngăn lại:

"Trắc phi, ít nhiều gì người cũng nên hỏi quản gia một tiếng xem điện hạ có ghé qua dùng bữa không chứ?"

Tô Y Điềm lắc đầu: Không cần thiết.

Bởi vì cho dù hắn có về Vinh Vương phủ thì Tiêu Cảnh Hoằng cũng sẽ không ghé đến Cẩm Tú viện của nàng.

Nghĩ đến đây, Tô Y Điềm lại ung dung gắp một miếng thịt kho lên cho vào miệng.

"Ngươi chắc chắn thế?" Âm thanh trầm thấp như cổ cầm thượng hạng vang lên đánh gãy hành động nhai nuốt của Tô Y Điềm.

Ngẩng đầu lên, là Tiêu Cảnh Hoằng đang đứng ngược sáng, nửa người dựa vào thành cửa gỗ, toàn bộ gương mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc như ngọc dạ minh châu.

Miếng thịt bị nghẹn lại trong cổ họng, Tô Y Điềm không thể nhổ ra, đành phải cố gắng nuốt ực một cái thật mạnh mới có thể cất tiếng: Lục điện hạ.

Tiêu Cảnh Hoằng liếc mắt thấy bàn ăn đã vơi hơn nửa, hắn cũng không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng thông báo:

"Ngày mai theo ta vào hoàng cung diện kiến bệ hạ."

Tô Y Điềm cúi đầu: Dân nữ tuân lệnh.

Tiêu Cảnh Hoằng hơi nhăn mày, nàng không xưng là thần thiếp mà là dân nữ.

Coi như cũng tự biết thân biết phận, dù đã gả vào Vinh Vương phủ làm trắc phi thì Tô Y Điềm vẫn không thể chân chính trở thành thê tử của Tiêu Cảnh Hoằng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên dâng lên nỗi bực dọc, liền quay phắt người rời đi.

"Điện hạ đi thong thả."

Hoàn toàn không có ý định giữ người.

Đi đến giữa sân đình, hắn không nhịn được hỏi Thôi Minh:

"Trắc phi ở Cẩm Tú viện thế nào?"

"Ngoài đi phòng bếp, trắc phi rất quy củ không đi những nơi khác trong Vinh Vương phủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!