Chương 16: (Vô Đề)

Ngày Tô Y Điềm gả vào Vinh Vương phủ là một ngày đầu tháng ba.

Năm nay mùa đông kéo dài, nàng xuân cũng ngủ vùi mãi mới chịu tỉnh giấc, hoa cỏ mơn mởn chẳng chịu tàn, như muốn kéo dài mãi mãi không khí tươi mới sạch sẽ này.

Chỉ có cỗ kiệu đỏ rực trên đường phố lúc tờ mờ sáng vắng người qua lại thì chìm trong muôn vàn ảm đạm.

Vì chỉ là một trắc phi, Tô Y Điềm không nhận được lễ rước dâu, còn phải tự mình ngồi lên kiệu hoa đi vào Vinh Vương phủ bằng cửa hông.

Mà lục hoàng tử được hoàng đế ưu ái dường như cũng chẳng mấy mặn mà.

Ngoài trừ một tấm lụa đỏ kết hoa treo trên cổng nhỏ, còn lại chẳng hề có chút động tĩnh gì cho thấy Vinh Vương phủ có chuyện hỉ.

Ban đầu, khi biết công lao của Tô Y Điềm, mọi người ở kinh thành còn bàn tán sôi nổi, ra sức khen ngợi nàng dù chỉ là một nữ tử lại dũng cảm thông minh.

Nhưng sau khi biết được hoàng thượng đồng ý ban hôn cho nàng với lục hoàng tử xuất sắc kiện toàn, hướng gió thảo luận đã thay đổi.

Tô Y Điềm trở thành mục tiêu công kích của thế gia vọng tộc, đặc biệt với các quý nữ trong kinh thành.

Bọn họ bêu rếu nàng tham vinh hoa phú quý, cưỡng ép lục điện hạ phải nạp mình làm trắc phi bởi công lao cứu Biện Thành to như trời biển, hoàng thượng là người yêu nước thương dân, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, phong cho nàng một tước vị nho nhỏ để coi như tạm xứng đôi với lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng.

Từ một người được ca ngợi và nể phục, Tô Y Điềm giờ đây đã biến thành một nữ tử kiêu căng tham vọng, dùng mọi cách để bấu víu vào hoàng tộc.

Đúng là lên voi xuống chó.

Vinh Vương phủ có hỉ, dù không tổ chức tiệc nhưng vẫn có nhiều người đến viếng thăm, chủ yếu là vì tò mò nhiều chuyện.

Văn Lễ dẫn một đội quan văn đến từ sớm, nhìn quanh sân đình không được trang trí rình rang, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Cảnh Hoằng cũng bất mãn với hôn sự này, nhất định sẽ đối xử tệ với vị trắc phi mới nạp vào cửa. Vậy thì gia đinh cùng bà tử nha hoàn trong phủ cũng chẳng thèm coi trọng nàng làm gì.

Ngày sau nữ nhi của ông ta được gả làm chính phi của lục điện hạ thì mấy kẻ thiếp thất kia có sá là gì, không muốn nuôi nữa thì có thể thẳng tay đuổi đi.

Vừa lòng thỏa mãn, Văn Lễ qua quýt với quản gia trong phủ rồi hớn hở ngồi vào bàn tiệc.

Hết đợt của Văn Lễ, đến gần trưa thì Tiêu Dật cùng cha con Bình Dương hầu cũng ghé qua xem trò vui.

Tiêu Cảnh Hoằng đành phải miễn cưỡng đi ra tiếp đón.

"Chúc mừng lục đệ cưới được thê tử tài sắc vẹn toàn." Tiêu Dật tự tiếu phi tiếu châm chọc nói.

"Nhờ ân đức của hoàng huynh." Tiêu Cảnh Hoằng mỉm cười đáp lại.

Cha con Bình Dương hầu không ngại góp giọng, tiếp tục chọc ngoáy:

"Lục điện hạ, nghe nói trắc phi mới vào cửa không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, có thể cho chúng ta có cơ hội được diện kiến dung nhan hay không?"

Tân nương trong ngày đại hỷ lại bị đòi xem mặt, chẳng lang quân nào có thể đồng ý.

Tiêu Cảnh Hoằng tất nhiên không vui, hắn nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lẽo quét qua phụ tử Triệu Thế Kiệt.

Tiêu Dật cười ha hả, vỗ vai mọi người rồi ung dung ngồi xuống ghế chủ tọa:

"Huynh trưởng như cha, hôm nay để ta chủ trì hôn lễ cho đệ và Tô cô nương, đi, gọi tân nương ra ngoài đây chuẩn bị hành lễ."

Quản sự của vương phủ run rẩy nhìn về phía Tiêu Cảnh Hoằng đang âm trầm đứng đó, đi không được mà ở lại cũng không xong.

"Còn không đi mau, muốn kháng lệnh của Cô?"

Tiêu Dật đập bàn hét lớn khiến ai nấy giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!