Vừa nghe đến chuyện ban hôn của Tiêu Cảnh Hoằng, người đứng ra phản đối đầu tiên chính là thái phó Văn Lễ.
"Làm sao có thể? Lục điện hạ tài mạo song toàn, sao có thể hứa hôn với nông nữ đến một chữ bẻ đôi cũng không biết. Hoàng thượng, công lao cứu thành quả là cao hơn trời biển, nhưng không thể đến mức hi sinh cả hạnh phúc của một hoàng tử để đền đáp cho nàng ta."
Cũng đúng, thái phó Văn Lễ có nhi nữ nổi danh là tài nữ kinh thành là Văn Thục Nhàn. Nàng ta và Tiêu Cảnh Hoằng có thể coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.
Nguyện vọng lớn nhất của Văn Thục Nhàn chính là gả cho vị hoàng tử tuấn tú nhất của hoàng tộc Tiêu thị.
Bởi vì thế cục chưa định đoạt, Văn Lễ vẫn còn có chút e ngại quyền lực của nhà họ Triệu nên ông ta vẫn còn đắn đo chưa dám xin ban hôn với An Khánh đế.
Nhưng từ sâu trong tâm khảm ông ta rất hài lòng với Tiêu Cảnh Hoằng, đã tự coi hắn là con rể tương lai ưng ý.
Tự nhiên hôm nay lại nhảy ra cọc hôn sự vớ vẩn này, hỏi sao lão thái phó họ Văn không nhảy đổng lên phản đối cho được chứ.
Tốt quá, Tô Y Điềm nàng cầu còn không được, phản đối nhiều lên.
"Văn thái phó trước nay một bụng thi thư, lúc nào cũng dạy dỗ chúng ta phải biết uống nước nhớ nguồn, ơn đền oán trả. Sao lại lớn tiếng phản đối việc báo đáp công lao cho Tô cô nương như thế?"
Nói đến đây Tiêu Dật hơi ngập ngừng:
"Văn thái phó thế này, cô có chút phiền lòng."
Bị tiểu bối trước mặt công khai chê trách khiến Văn Lễ cứng họng không thể đáp trả, chỉ đành trợn mắt vểnh râu thở hổn hển.
Tiêu Dật đã lên tiếng, phe cánh của hắn ta và Bình Dương hầu ngay lập tức nhao nhao quỳ xuống:
"Khẩn xin bệ hạ xét thưởng công bằng."
Văn Lễ bên này cũng không vừa, một màn dập đầu lại tiếp tục diễn ra ở bên này:
"Chuyện này hệ trọng, xin bệ hạ quyết định sáng suốt."
An Khánh đế rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể quay đầu sang nhìn Tiêu Cảnh Hoằng đang lặng lẽ ôm quyền chờ đợi.
"Chuyện này, ý của lục hoàng tử thế nào?"
Tiêu Cảnh Hoằng ngoan ngoãn khom lưng, ngữ điệu khiêm tốn:
"Mọi chuyện xin để hoàng thượng định đoạt, nhi thần không có ý kiến."
"Vậy chuyện ban hôn với Tô cô nương, lục đệ thật không oán không trách?" Tiêu Dật nhướng mày khiêu khích.
Thần đệ không dám.
"Đã vậy thì toàn thể Bắc Bình quốc lại sắp có chuyện vui rồi, một bên là đệ nhất mỹ nam, một bên là nữ tướng kiêu hùng, quả là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi."
Tiêu Dật quay người lại, dáng vẻ hân hoan ra hiệu cho mọi người cùng lên tiếng chúc mừng.
Nhưng vẫn có người đứng ra phản đối:
"Dân nữ không đồng ý hôn sự này, thỉnh xin bệ hạ rút lại."
Truyện thuộc về Đây Là Một Con mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Người cất lời là Tô Y Điềm.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, giọng khẩn thiết:
"Bệ hạ, dân nữ chỉ là một nông nữ thấp hèn, nào dám sánh ngang với lục điện hạ tiếng tăm lừng lẫy. Lần này đến kinh thành ngoài cơ may được diện kiến thánh nhan thì chỉ cầu mong được ít bạc, như vậy là đã mãn nguyện rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!