Đế Kinh vẫn nhộn nhịp và xa hoa rực rỡ không khác gì trong ký ức của Tô Y Điềm.
Đường phố tấp nập, quán xá nhộn nhịp, người qua kẻ lại quần là áo lượt.
Tô Y Điềm không có hứng thú ngắm nghía phố phường, chỉ tựa vào vách gỗ m.ô.n. g lung nghĩ ngợi.
Lần này nàng không còn quấn lấy Tiêu Cảnh Hoằng, càng không xuất hiện bên cạnh hắn, có phải mạng nhỏ này đã được bảo toàn rồi không?
Tô Y Điềm vừa thở dài, ngoài mành xe đã hiện ra một bàn tay to thô ráp.
"Tiểu cô nương, ăn kẹo hồ lô nhé."
Mạnh Cẩn vai hùm lưng gấu, to như quả núi, trên tay cầm một xâu hồ lô ngào đường dỗ dành một cô gái nhỏ trông thật buồn cười.
Tô Y Điềm cười khúc khích, nhoài người ra cầm lấy, cắn một cái, vị ngọt lan tràn trong khoang miệng.
"Ở kinh thành ta có một trạch viện nhỏ, tuy không nguy nga lộng lẫy nhưng sạch sẽ thanh tịnh, mỗi ngày đều có người quét dọn, ngươi tạm thời ở đó trong lúc chờ được triệu kiến nhé."
Tô Y Điềm gật đầu, còn tốt hơn nhiều so với việc nàng phải bỏ tiền ra thuê nhà trọ rồi mỗi ngày lang thang trên phố thị dò la tin tức của Tiêu Cảnh Hoằng để tìm gặp hắn như ở kiếp trước.
Đời này nàng chỉ cần giải quyết xong chuyện ở Biện Thành, ngay lập tức Tô Y Điềm sẽ xin rời khỏi đây, tìm một chốn non nước hữu tình để lập nghiệp.
Mạnh Cẩn sắp xếp rất chu đáo, dù không thuê nha hoàn hầu hạ bưng nước rửa chân nhưng trong viện của ông vẫn có vài bà tử lớn tuổi chăm lo bếp núc kèm hai gia đinh canh cửa quét sân.
Tô Y Điềm xuất thân nông thôn, đối với nàng như vậy đã là tốt lắm rồi, không cầu gì hơn.
Trong lúc này, Tiêu Cảnh Hoằng đã nhập cung, đang ở Ngự Thư Phòng hầu chuyện hoàng đế.
"Cũng may nhi thần phước lớn mạng lớn, âu cũng là do ân đức của thánh thượng chở che mới có thể trở về đây gặp người lần nữa."
An Khánh Đế dường như gầy hơn một chút, sắc mặt có chút xanh xao, ông ngồi trên ghế rồng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía con trai yêu quý vừa thoát c.h.ế. t khỏi quỷ môn quan.
"Chuyện ám sát lần này không thể bỏ qua, tra, phải tra rõ cho trẫm!!!"
"Đáng tiếc, nhi thần không nhìn thấy mặt thích khách, sau khi chạy thoát, ám vệ báo tin toàn bộ bọn chúng đều c.h.ế. t bất đắc kỳ tử, hoàn toàn không tra ra được thân phận, chỉ có mỗi thứ này…"
Tiêu Cảnh Hoằng rút trong ống tay áo ra một mảnh vải đen có vẻ như là được xé từ trên người sát thủ.:
"Do nhi thần trong lúc giằng co vô ý lấy được, nhưng lúc đó thương thế quá nặng, chỉ đành chờ ngày quay trở về kinh thành rồi cho người điều tra sau."
An Khánh Đế chờ miếng vải gấm trong tay, chất liệu cũng không phải hạng tầm thường, cảm giác dường như có ẩn chứa điều tuyệt mật bên trong.
Quả nhiên là vải hai da.
Loại vải này chỉ có thể xuất phát từ Đế Kinh và khu vực Giang Châu, nơi đầu tiên sản sinh ra nó, những khu vực khác hầu như không có khả năng xuất hiện.
Đáy mắt ông tôi dần, tựa hồ trong thâm tâm đã đoán được chân tướng.
"Đi, điều tra rõ ràng cho trẫm."
Sau khi đội trưởng cẩm y vệ nhận mệnh rời đi, lúc này Tiêu Cảnh Hoằng cũng thoải mái ngồi xuống ghế được ngự ban:
"Đợt này có nhiều chuyện xảy ra quá, thực sự không kịp về ăn tết cùng phụ hoàng, người không trách nhi thần chứ."
Tiêu Cảnh Hoằng là con trai út của An Khánh Đế, nhưng lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng.
Nghe nói lúc còn trẻ, An Khánh Đế trong lúc đi vi hành đến Giang Châu thì gặp được mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng là một nữ sĩ giang hồ xinh đẹp giỏi võ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, An Khánh Đế đã phải lòng bà, mất bao nhiêu thời gian và công sức thuyết phục, mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng mới đồng ý về Đế Kinh với ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!