Nhìn thấy tình trạng của Tô Y Điềm, Mạnh Cẩn không khỏi cảm thấy áy náy.
"Tô cô nương, thật có lỗi."
Tô Y Điềm cắn răng để đại phu bôi thuốc và quấn băng, giọng có chút mệt mỏi:
"Không phải lỗi của Mạnh tướng quân."
"Ta không ngờ giữa cô nương và lục điện hạ lại xảy ra chuyện như vậy…"
"Là tiểu nữ không suy nghĩ chu toàn." Tô Y Điềm không muốn nói nhiều, chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu coi như kết thúc.
Mạnh Cẩn biết ý, lặng lẽ rời đi:
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên phía điện hạ, ta sẽ cố gắng khuyên nhủ ngài ấy."
Sóng yên biển lặng được vài ngày, sáng hôm nay, khi Tô Y Điềm vừa bước chân ra khỏi nhà lại bị một toán quân lính bao vây chặt chẽ.
Chuyện Tô Y Điềm xả thân cứu lấy người dân Biện Thành đã được lan truyền mạnh mẽ, cho nên vừa nhìn thấy nàng bị áp giải về nha môn, những người sống gần đó vội vàng lao ra ngăn chặn.
"Các người muốn đưa Tô cô nương đi đâu?"
"Nàng ấy là ân nhân của chúng ta, không được ăn h.i.ế. p nàng ấy!!!"
Một vài hương thân phụ lão đứng ra hòa giải:
"Có gì từ từ nói, cớ sao lại hùng hổ như vậy, đứa nhỏ đó đã phạm phải tội gì, lão nô theo lên công đường cùng nó có được không?"
Thương Liễu không muốn gây kinh động trước dân chúng, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ:
"Trận chiến vừa rồi còn nhiều điều khuất tất, quan phủ chỉ muốn mời Tô Y Điềm lên để điều tra một phen mà thôi, nếu không có gì thì ngay lập tức sẽ được thả ra."
Mạnh Cẩn nghe tin đã phi ngựa chạy đến nhanh chóng cùng thân tín giải tán đám đông:
"Mọi người đừng lo lắng, Mạnh mỗ sẽ đi cùng Tô Y Điềm đến nha môn, đảm bảo nàng không bị tổn hao dù chỉ một cọng tóc."
Có Mạnh Cẩn ở đây, Tô Y Điềm cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cố gắng tỏ ra thoải mái với mọi người:
"Được rồi, chỉ là một kiểu lấy khẩu cung bình thường thôi, đừng lo lắng quá, ta đi rồi về ngay."
Tô Y Điềm đã nói qua, mọi người cuối cùng cũng chịu dạt ra cho đoàn người Thương Liễu trở về phục mệnh.
Chuyện này không qua được tai mắt của Tiêu Cảnh Hoằng, hắn híp mắt nhìn Tô Y Điềm đang quỳ giữa sảnh:
"Chưa tính đến việc ngươi muốn ám hại bổn vương, chiếu theo việc một nữ tử nhà nông lại có thể nắm bắt tình hình quân địch nhanh đến như vậy, ta có quyền nghi ngờ ngươi là nội gián."
Tô Y Điềm biết Tiêu Cảnh Hoằng muốn bám lấy lý do này để trừng trị mình, đến nước này thì không thể qua loa như lúc nói chuyện với Mạnh Cẩn nữa, nàng chỉ có thể cắn môi thành thật khai báo:
"Cái này… là do dân nữ đã nghe trộm được."
Nói tiếp.
Tô Y Điềm hít một hơi thật sâu: "Đúng là dân nữ đã đoán được thân phận của điện hạ, cho nên trong thời gian ngài ở lại tệ xá, dân nữ đã lén lút nghe lỏm được một số chuyện.
Trong phòng ngủ của dân nữ có một lối thông đến sân sau của gian nhà phía đông, không những vậy, trên vách tường cũng có một cánh cửa nhỏ dùng để quan sát và nghe ngóng động tĩnh của bên đó…"
Nhà cửa ở trấn Thạch Đầu nàng đã cải tạo và bán cho người ta, bây giờ Tiêu Cảnh Hoằng có sai ám vệ đi điều tra thì cũng không còn gì nữa, Tô Y Điềm muốn vẽ thế nào thì vẽ thế đó thôi. Miễn sao là đủ thuyết phục là được.
Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày, đưa cho Mạnh Cẩn một ánh mắt đầy ẩn ý khiến ông cũng chỉ có thể mím môi im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!