Chương 11: (Vô Đề)

Biện Thành năm nay đóng cổng thành rất sớm, mới 29 tết đã liên tục thông báo đến từng nhà kêu gọi các thành viên nhanh chóng trở về đoàn tụ với gia đình.

Bếp lò của các tửu lâu cháy rực xuyên đêm.

Lò rèn trong thành thổi lửa liên tục từ sáng đến tối.

Mạnh tướng quân liên tục cho quân lính đi tuần tra và thúc giục, dân chúng dần dần cũng nhận ra sắp tới đây sẽ xảy ra binh biến, ngay lập tức đề cao tinh thần cảnh giác.

Phụ nữ, người già và trẻ em yên lặng ở trong nhà khóa trái cửa.

Đàn ông trai tráng trong thành bắt đầu tập hợp thành từng tiểu đội hỗ trợ lẫn nhau.

Đêm 30 tết, bên trong Biện Thành im ắng khác hẳn ngày thường.

Không có đèn đóm rực rỡ, không có lễ hội tấp nập.

Vừa qua giờ tuất, âm thanh rầm rập của vó ngựa đã vang lên bên tai.

Tô Y Điềm năn nỉ Mạnh Cẩn cho mình theo ông leo lên tường thành, nhìn thấy một đoàn hùng binh treo cờ vàng đang hung hăng tiến vào ranh giới của Biện Thành.

Tô Y Điềm căng mắt lướt qua từng gương mặt đen sạm đi vì nắng gió, trong bụng nghĩ nếu có c.h.ế. t thì cũng phải biết được kẻ g.i.ế. c mình là ai, lúc đó xuống hoàng tuyền làm lệ quỷ thì cũng còn kiếm đường trả thù được.

Chiến thư đã được gửi đi trước một ngày, yêu cầu quan tri phủ dâng thủ cấp của Mạnh Cẩn đồng thời mở cửa thành để quân phiến loạn tiến hành đóng trại nghỉ ngơi và trao đổi lương thực. Nếu không bọn chúng sẽ tiến hành vụ thảm sát kinh hoàng nhất tại đây.

Lấy sáu ngàn quân của kẻ địch so với chưa đến một ngàn người của Biện Thành, đây quả thật là lấy trứng chọi đá. Đám người của nha môn lo lắng không thôi, chỉ mong thương thảo hiệp nghị hòa bình để giữ được an toàn cho con dân trong thành.

Nhưng Mạnh Cẩn hiểu, với bản tính hung hãn và tham vọng của thái tử Tiêu Dật, chỉ e là trận chiến ở Biện Thành lần này cùng cái c.h.ế. t của ông chính là bàn đạp đầu tiên để hắn ta cùng hoàng hậu và một nhà hầu phủ thực hiện mưu đồ đảo chính.

Mạnh Cẩn trừng mắt trong đêm tối, cất giọng nói Tô Y Điềm.

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể tin được ngươi không?"

Tô Y Điềm kiên định ôm quyền:

"Tiểu nữ có thể chỉ là phường nông cạn yếu đuối nhưng lòng yêu nước tuyệt đối không thua kém đấng nam nhi."

Mạnh Cẩn nghe xong thì gật đầu nhìn sang Tô Y Điềm:

"Được, hôm nay chúng ta quyết chiến ở đây."

Ngay tại ranh giới dòng sông xanh uốn lượn quanh Biện Thành.

Tiếng hô của đoàn quân do Điền Chủng thống lĩnh vang dội cả một góc rừng núi. Bọn chúng ra sức truy đuổi tiểu đội lính trinh sát được Mạnh Cẩn thả ra mấy ngày hôm nay để đi do thám tin tức.

Âm thanh vó ngựa rầm rập đuổi theo sát nút, cho đến khi bọn họ vừa băng qua khu vực sông xanh tiến đến chân thành.

Nhìn thấy dòng sông đóng băng một lớp dày chắc chắn, Điền Chủng càng đắc chí:

"Đến ông trời còn giúp cho Điền mỗ này !"

Thêm một chút nữa…. một chút nữa. Tô Y Điềm đếm nhẩm trong lòng

Bắn tên! . Tiếng hô dõng dạc và cao vút Mạnh Cẩn trên tường thành vang lên tiếng trống dồn. Sau đó được lan truyền liên tục khắp Biện Thành.

Bắn tên!!!

Bắn tên!!!

Những mũi tên mang ngọn lửa cháy rừng rực liên tiếp b.ắ. n về phía đạo quân thiết kỵ của Điền Chủng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!