Chương 10: (Vô Đề)

Vì không muốn chạm mặt một nhà Mã Khả ở Diễn Châu, Tô Y Điềm đã quyết định thay đổi lộ trình.

Nàng cũng không đi quá xa, ngồi thuyền chừng bảy ngày thì cũng xuống bến, lựa chọn Biện Thành làm nơi dừng chân đầu tiên.

Chủ yếu thời điểm này cũng sắp tết nguyên đán, nàng muốn tìm ngôi nhà tạm để nghỉ ngơi.

Dù gì ông bà cũng có câu, tết là dịp đoàn viên, ai lại muốn đi xa trong những ngày này bao giờ.

Biện Thành là một thành trì nhỏ không quá giàu có trù phú, bởi vậy nên dân cư cũng thưa thớt hơn những nơi khác.

Vì chưa biết có ở lại đây lâu dài hay không, Tô Y Điềm chỉ thuê một gian nhà nhỏ, mỗi ngày vòng quanh tìm hiểu cuộc sống phố phường.

Ngày thứ tư sau khi đến Biện Thành, Tô Y Điềm chợt chút ý đến một tiểu đội giáp trụ nai nịt gọn gàng đang phóng ngựa đi vào cổng thành.

Tò mò, Tô Y Điềm đi đến bàn của mấy vị phụ lão đang ngồi thưởng trà trong tửu lâu muốn hóng hớt tin tức.

Thì ra tiểu đội kia là của Mạnh tướng quân, người vừa lập được công lớn tại trận chiến với man di, đang trên đường về kinh thành để nhận thưởng.

Tô Y Điềm không quá để ý, vừa cắn hạt dưa, vừa nghe chuyện, lâu lâu lại xen vào hỏi vài câu vô thưởng vô phạt.

Lúc trở về nhà thì trời cũng đã sụp tối.

Mấy ngày nay đi nghe ngóng tình hình xung quanh cũng chưa kịp dọn dẹp gian phòng ngăn nắp. Tô Y Điềm tính tranh thủ tối nay soạn một ít đồ trong rương ra, chuẩn bị cho lễ hội giao thừa và mấy ngày tết sắp tới.

Một chiếc áo choàng đen thêu giao long bằng chỉ vàng rơi ra, Tô Y Điềm mới nhớ vì để trừ tiền ăn ở của Tiêu Cảnh Hoằng mà nàng đã tịch thu tư trang của hắn, bao gồm ngoại bào và đôi ủng có thêu huy hiệu của hoàng tử.

Hai thứ này đã được giặt sạch sẽ, Tô Y Điềm không nhịn được lôi ra ngắm nghía.

Đúng là tay nghề của tú nữ trong cung vẫn cao hơn một bậc, không chỉ chất liệu vải thượng hạng mà từng đường kim mũi chỉ cũng vô cùng tinh xảo.

Kiếp trước, Tô Y Điềm đã coi chúng như bảo vật trân quý, giữ gìn kỹ lưỡng vô cùng.

Có một lần, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên nổi điên muốn ra ngoài, yêu cầu Tô Y Điềm đưa trả hắn áo choàng và giày, lúc đó vì sợ hắn bỏ trốn, nàng nhất quyết khăng khăng không để cho hắn đi, hai người còn ầm ĩ với nhau một trận.

Nhớ lại đoạn ký ức này, Tô Y Điềm nhíu mày thật sâu.

Lúc đó nàng nấp sau cánh cửa thông đến sân sau của hai gian nhà, nhìn thấy ám vệ liên hệ với Tiêu Cảnh Hoằng, bởi vậy nàng cũng dần đoán được thân thế thực sự của hắn.

Hình như hắn muốn đi tìm người tên là Mạnh Cẩn gì đó.

Mạnh Cẩn.

Mạnh tướng quân.

Ủa, chẳng phải là người vừa cưỡi ngựa nhập thành sáng nay hay sao?

Nếu như Tô Y Điềm nhớ không lầm, ông ta sẽ phải bỏ mạng ở Biện Thành vào dịp năm mới, trùng khớp với đoạn thời gian này.

Bởi vì xuất hiện một đội quân phiến loạn liên kết với người man di đã đột ngột tấn công vào Biện Thành ngay vào ngày 30 tết, thời điểm mọi người đang thả lỏng nhất để chào đón năm mới.

Lấy lý do đường xa, lại trong dịp lễ lớn nhất của cả nước, phải đến nửa tháng sau quân tiếp viện do thái tử Tiêu Dật cử đi mới đến được Biện Thành.

Mọi thứ lúc này đã quá muộn, những cột khói đen vẫn còn bốc lên ngùn ngụt, bên trong thành là cảnh tượng tan hoang đổ nát, kho binh dụng và quân lương đã bị quét sạch, hàng nghìn binh lính và dân thường phơi thây giữa đồng không m.ô.n. g quạnh. Trên tường thành là thủ cấp của Mạnh Cẩn treo lơ lửng bị quạ rỉa không còn ra hình thù gì.

Tô Y Điềm không biết Mạnh Cẩn, nhưng những chiến công lừng lẫy của ông thì vang dội khắp đại giang nam bắc, nàng không nghe thấy cũng không được.

Người như thế này mới là nhân vật cần thiết cho xã tắc chứ không phải đám tham quan vô lại ở kinh thành.

Huống chi Tô Y Điềm đã lao tâm khổ tứ bao nhiêu để thoát khỏi bọn ăn thịt người nhà họ Thường, làm sao có thể cam tâm bỏ mạng ở Biện Thành vắng vẻ này chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!