Chương 1: (Vô Đề)

Đã lâu lắm rồi Tô Y Điềm mới có một giấc ngủ ngon như vậy.

Mặc dù thân thể đang bị cảm mạo nhưng không ngăn cản được sự vui sướng trong lòng. Nàng gấp chăn, khoan khoái bước ra ngoài hít thở một hơi dài.

Thời tiết đã vào thu, bầu trời xanh trong như viên lam ngọc cực phẩm.

Tô Y Điềm thảnh thơi nhìn đàn gà con đang lảo đảo chạy theo chân mẹ kiếm ăn, sau đó lại rảo bước đến chái nhà phía Đông kiểm tra một số lương khô và da lông thú.

Rất nhanh sẽ đến mùa đông rét mướt, địa thế của trấn Thạch Đầu càng khiến cái lạnh thêm phần cắt da cắt thịt với những cơn gió đông bắc quét qua.

Được truyền nghề may vá của mẫu thân Khương Mỹ Vân, Tô Y Điềm có thể một mình sống tốt ở trấn Thạch Đầu. Vị trí giáp biên ải, băng qua dãy Cửu Sơn, phía bên kia thảo nguyên rộng lớn là các bộ tộc Hồ, Miêu, Mông, cho nên nhu cầu về trao đổi lương thực và hàng hóa khá thường xuyên.

Với người nhanh nhẹn siêng năng như Tô Y Điềm thì không khó để kiếm miếng ăn hàng ngày.

Huống gì, trước khi ra đi, hai phu thê Khương Mỹ Vân đã gom góp chút ít bạc mua được một mảnh đất, dựng một căn nhà cũng coi như là chắc chắn, còn có sạp hàng nhỏ ở bên hông một tiệm vải lớn ở khu chợ, nơi mà Khương Mỹ Vân mỗi ngày cặm cụi thêu vá sửa đồ cho khách, tất cả đều để lại cho Tô Y Điềm, coi như nàng một mình sống ở thế gian cũng không phải lăn lóc bươn chải ở đầu đường xó chợ.

Thắp xong nén hương cho phụ mẫu, Tô Y Điềm tính toán một chút, chẳng mấy chốc mà đến mùa đông lạnh lẽo, lương thực trong nhà cần phải tích trữ thêm mới có thể đủ dùng qua những ngày bão tuyết.

Kiếp trước, bởi vì chủ quan, đến tận khi bầu trời chuyển sang màu xám ngoét, Tô Y Điềm mới lật đật chạy ra ngoài mót thêm chút rau củ và củi mục sưởi ấm.

Cho nên cô mới gặp phải kiếp nạn lớn nhất của đời mình.

Đến mức mất cả mạng sống.

Được sống lại một lần nữa, trở về thời điểm mọi thứ còn chưa xảy ra, Tô Y Điềm cảm thấy vô cùng may mắn.

Chỉ cần bản thân mình không xuất hiện ở con đường mòn bên hông vực núi hoang vu ấy.

Nàng sẽ không gặp người đó.

Cũng không ngu muội lao đầu như con thiêu thân, khờ dại bị người sắp đặt lôi kéo.

Càng không c.h.ế. t trong thê thảm tủi nhục.

Ơn trời, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, bây giờ, điều quan trọng nhất là phải xử lý những phiền phúc bên cạnh.

"Tô tỷ tỷ, tỷ có ở nhà không vậy?"

Tiếng gọi lanh lảnh của thiếu nữ bên ngoài cổng rào, xen lẫn giọng nói càu nhàu của phụ nhân.

"Cái con bé Y Điềm này mấy hôm nay làm cái gì mà không thấy nó ra chợ, con gọi thêm lần nữa xem nào."

Vừa mới nghĩ đến thì phiền phức đã xuất hiện rồi.

Tô Y Điềm khẽ day trán, sau đó đứng lên vuốt lại mái tóc rồi mới đi ra ngoài.

Khương Cẩm Hoa đang đứng chống nạnh, mắt liếc một vòng quanh sân, bắt gặp đàn gà béo mập đang cục tác đi bươi đất thì hau háu nhìn.

Nghe tiếng động, bà ta quay đầu sang, giở giọng trách móc:

"Ngươi rị mọ cái gì bên trong mà mãi mới chịu ra mở cửa thế, để hai mẹ con ta đứng hóng gió lạnh nãy giờ."

Tô Y Điềm kéo môi, hơi cúi người đáp:

"Mấy hôm nay trời trở lạnh, trong người cảm thấy khó chịu nên nằm ngủ trong nhà, không nghe tiếng gọi của dì."

Khương Cẩm Hoa nắm tay Thường Tiểu Hi đi thẳng vào trong nhà, miệng vẫn không hết càu nhàu:

"Đấy, ta đã nói với ngươi rồi, một thân một mình ở cái căn nhà to đùng thế này thì được cái gì, tối lửa tắt đèn không ai trông nom, ngươi đã cập kê rồi, tốt nhất là tìm mối hôn sự nào đó rồi gả đi thôi. Phụ nữ điều tối quan trọng vẫn là làm vợ và làm mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!