Bách Lý Tiêu Minh mặt đầy vẻ phức tạp, một lời khó nói hết hỏi:
"Mua hạ nhân mà ngươi cũng cần đích thân đi à?"
Mộ Du nhìn hắn một cái, đem cái nồi vứt lên đầu Quản Nhược An,
"Hạ nhân trong phủ đều được mẫu thân ta lựa chọn."
Ý ngoài lời là, hạ nhân Quản Nhược An chọn không phải là người tốt.
Bách Lý Tiêu Minh nhìn chằm chằm y, đề tài lại bị bẻ sang hướng khác,
"Chuyện hoa yêu đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng."
Mộ Du gật gật đầu, phi thường vui vẻ nghe hắn kể.
"Chỉ là, bổn vương nghe nói Mộ viện trưởng chuẩn bị mở yến hội mẫu đơn, khiến cho người khác tò mò muốn đến xem một chút."
Đây cũng là cách đáp trả lại lời đồn hoa yêu.
Giấu càng kĩ, càng làm người ngoài tò mò, không bằng mở rộng cửa ra, chứng minh cho mọi người thấy.
Lời đồn đãi tự nhiên không công mà phá.
Mộ Du nhíu nhíu mày, sao y không nghe nói đến chuyện này?
Hệ thống lặng lẽ nhắc nhở:
"Hắn là vương gia đó!"
Mộ Du ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bách Lý Tiêu Minh,
"Mộ phủ có người của ngươi?"
Bách Lý Tiêu Minh không nói chuyện, ngược lại chuyển sang ngồi đối mặt Mộ Du.
"Đến đây đến đây đến rồi đây! !" Ngay sau đó thanh âm Gỗ Dâu truyền đến,
"Chủ tử, rượu và thức ăn chuẩn bị xong rồi."
Đưa vào đây.
Vâng ạ. Gỗ Dâu đẩy cửa ra, bốn tiểu nhị nối đuôi nhau đi vào.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã bày đầy cả bàn.
Đám người vừa đi, Bách Lý Tiêu Minh lập tức nói:
"Không phải muốn ăn cơm sao, lại đây ngồi."
Động tác nhìn thì tùy ý, rõ ràng ngữ khí vẫn như lúc trước, Mộ Du lại cảm thấy người trước mắt là một con người đầu mãnh thú.
Mộ phủ thế nào cũng không liên quan đến y, thậm chí y còn có thể đi theo vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng người này quá cao thâm khó đoán.
Y sợ bị gặm đến xương cũng không thừa.
Hệ thống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!