Chương 18: Tìm Người Tính Kế 1

Bách Lý Tiêu Minh không nói chuyện, chỉ là đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Mộ Du.

Mộ Du nuốt nước bọt, thật cẩn thận lùi lùi về phía sau.

Đột nhiên, Bách Lý Tiêu Minh ngồi trở về, chậm rì rì rót cho chính mình một ly trà, mới nói:

"Ngươi muốn đi cũng được."

Mộ Du không rõ nguyên do, đây là có ý tứ gì chứ?

Mộ Du:

"Hệ thống, tên Minh vương này có bệnh hay không vậy?"

Hệ thống:

"...... Có khả năng là hắn đang trêu đùa ngươi, ai bảo ngươi lừa hắn làm gì."

Mộ Du:......

Bách Lý Tiêu Minh lại nhắc nhở,

"Yến hội lần này, các hoàng tử cũng sẽ tham gia. Theo như bổn vương biết, người muốn mượn cơ hội này đính hôn cho con cái của mình cũng không ít."

Mộ Du gật gật đầu, tình huống như đời trước không khác lắm.

Sau yến hội, y cùng trăm dặm nghiệp đính hôn.

Chỉ nửa năm sau, trăm dặm nghiệp đã cưới y.

Nhưng phía Nam có hạn nên lễ cưới cũng chẳng phô trương gì.

Cho nên những người khác chỉ biết Tam hoàng tử thành thân chứ không ai biết hắn thành thân với người nào của Mộ phủ.

Sau đó, y ngày ngày bị giam lỏng trong phủ, càng không có ai biết đến sự tồn tại của y.

Nhớ lại mỗi lần trăm dặm nghiệp dùng roi hung hăng đanh lên người mình, y liền ngăn không được sợ hãi......! Cùng hận ý!

Lần đầu tiên, trăm dặm nghiệp đánh y, là bởi vì Mộ Dương Trác đem Mộ Đồng gả cho Nhị hoàng tử trăm dặm huy.

Cũng là lần đó, y bị đánh đến người đầy thương tích, phải nằm trên giường dưỡng thương cả tháng trời.

Sau, trừ bỏ bởi vì vấn đề của Mộ phủ mà trăm dặm nghiệp đem tức giận phát tiết ở trên người y, còn có chuyện trong triều, mưu mô của các thê thiếp trong phủ đấu đá nhau không ngừng, tóm lại —— chỉ cần có chuyện phiền lòng, hắn liền đem y ra trút giận.

Vài lần đầu, y đau đến kêu ra tiếng mà ôm chân hắn xin tha, khóc đến đôi mắt sưng to lên.

Nhưng hắn lại không ngừng tay mà chỉ đánh mỗi ngày một ác hơn!

Về sau y rốt cuộc cũng rút kinh nghiệm, chỉ cần y giả vờ giống như một tên câm, không kêu đau, không phản kháng, trăm dặm nghiệp đánh mấy cái sẽ không còn hứng thú đánh tiếp nữa.

Sau những trận đòn roi, từng đạo sẹo trải đầy trên lưng y.

Y cố gắng kéo dài hơi tàn, chỉ có mong muốn duy nhất là Mộ phủ sẽ đem người đến cứu y!

Nhưng mà......! Thời gian đã qua hai năm, từ mong đợi đến chết lặng, lại đến hận, đến chết mới hiểu được, y đã sớm trở thành một viên......! Khí tử!

Bách Lý Tiêu Minh thấy người đối diện mặt đột nhiên tái đi, kinh sợ cùng hận ý đan xen trong đôi mắt đẹp mà nắm chặt chén trà, ngón tay bị siết đến có chút trắng nhưng bản thân y vẫn chưa phát hiện.

Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, xem ra tin tức Gỗ Dâu tra được cũng không phải là tất cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!