Hiện giờ đang là giữa mùa xuân, trong viện mẫu đơn nở rộ, trông rất tươi đẹp.
Mộ Du đi ngang qua liếc mắt một cái, nhớ tới đây là hoa Quản Nhược An thích nhất, lại vòng trở về, rải một chút gì đó lên nhụy hoa.
Hệ thống vô cùng đau đớn:
"Ngươi có biết ngươi đang rải cái gì không vậy?"
Mộ Du vẻ mặt vô tội:Là phân bón nha.
Hệ thống rất muốn đánh hắn, kia chính là cỏ phấn rất trân quý á!
Khi tưới nước lên, bảo đảm trong phạm vi mấy dặm không có một ngọn cỏ, kết quả bị gia hỏa này rải một đống!
Tức quá!
Bạo khiển thiên vật*!( *auto đồ trời đánh thánh đâm)
Mộ Du an ủi nó:
"Theo ta được biết, mấy bồn mẫu đơn này, Quản Nhược An mỗi ngày đều sẽ tự mình tưới nước."
Tận mắt nhìn thấy loài hoa mà chính mình âu yếm khô héo hết, ngẫm lại liền cảm thấy! ! Tâm tình thật thoải mái.
Hệ thống bĩu môi:
"Vậy ngươi dùng tiết kiệm chút, chừa lại để lần sau xài tiếp được không?"
Mộ Du:
"Ngươi không phải còn nhiều lắm sao?"
Hệ thống:! !
Nó muốn mắng người! Ngu xuẩn!
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời sáng sớm từ không trung chiếu xuống dưới, xán lạn gõ lên cửa sổ, giống như gọi người trên giường dậy đi.
Đột nhiên có ột tiếng kinh hô, đem Mộ Du còn ở trong mộng đánh thức, y mở to hai mắt, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rời đi, giống như rất là sốt ruột.
Mộ Du ngáp một cái, hỏi hệ thống:Có chuyện gì vậy?
Hệ thống hứng thú bừng bừng:
"Đã quên ngày hôm qua ngươi làm gì rồi sao? Quản Nhược An vừa rồi tưới hoa, kết quả một mảnh vườn hoàn toàn khô héo, hắc hắc, bộ dạng đại kinh thất sắc đó, quá đẹp!"
Mộ Du vội vàng nói:Cho ta xem.
Hệ thống trợn trắng mắt:
"Ngươi cho rằng ta có cả chức năng nghi hình ha!"
Mộ Du:Ghi hình là cái gì?
Hệ thống lười giải thích, dứt khoát đem cảnh tượng vừa rồi miêu tả một lần.
Quản Nhược An hôm nay tâm tình rất không tồi, cũng giống như bình thường cầm bình tự mình đến hoa viên tưới nước, ai mà ngờ nước vừa mới tưới xong, ả cúi người muốn ngửi hương hoa, một chốc kia, hoa mẫu đơn toàn bộ đều tàn hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!