Chương 7: (Vô Đề)

Nàng nửa đùa nửa thật:

"Muội muốn chứng minh, trà xanh cũng không thua kém gì kiếm tu Vô Tình Đạo các người!"

Ta tận mắt nhìn thấy sư muội đ.â. m đoản kiếm vào n.g.ự. c Ma Tôn, rồi bị hắn một chưởng đánh bay.

Ta nằm trên mặt đất, ho ra máu, cũng sắp chết.

Phải, sư muội.

"Đạo trà xanh của muội, quả là mạnh nhất."

Dưa Hấu

Lòng người hiểm ác, e rằng thanh kiếm vô tình đoạn tuyệt đại đạo của ta cũng không sánh bằng ánh hào quang trà xanh của muội khi len lỏi giữa đám đông.

Chí bảo vẫn như kiếp trước, rơi vào tay Huyền Chính Tông.

Chí bảo nhất định phải thuộc về chúng ta!

Bảo vật do đệ tử tông môn ta đoạt được, dĩ nhiên không dễ dàng qua tay nhường người.

Mối thù với Hồng Hiên Tông nhất định phải báo!

Loại lang tâm cẩu phế, tham vọng ngút trời này, giữ lại chỉ là mầm mống tai họa cho Tu Chân giới.

Ma tu nhất định phải giết!

Lần này quả là thời cơ tốt.

Huyền Chính Tông không còn giữ thái độ khiêm tốn như kiếp trước nữa.

Khiêm tốn là để tránh kẻ gian ghen ghét, nhưng kẻ gian đã xuất hiện rồi, còn khiêm tốn làm gì nữa!

Phải phô trương!

Phô trương hết mức!

Tổ chức yến tiệc, mời gọi cường giả, tuyên bố chí bảo ra đời, thuộc về Huyền Chính Tông.

Tông chủ Hồng Hiên Tông lắc đầu thở dài, giả nhân giả nghĩa khuyên can:

"Làm vậy không được đâu, khiến người ta ghen ghét thì phải làm sao?"

Sư tôn cười lạnh trong lòng, kẻ ghen ghét nhất, chẳng phải là ngươi sao?

Giả vờ làm người tốt chi!

Sư tôn xua tay:

"Yên tâm, Huyền Chính Tông ta đại nghiệp trăm năm, lại còn có các vị cường giả Chính Đạo Minh đến đây, ta sợ gì chứ."

"Đến lúc đó, dù là lũ chuột cống mù lòa cũng phải né đường mà đi."

Tông chủ Hồng Hiên Tông: ...

Luôn cảm thấy bị mắng.

Kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, người của Hồng Hiên Tông rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!