Sau một lúc,
Diệp Trần đi theo Ngô Bá Hùng, đi tới tầng hai của Cổ Nguyệt Trai, cho dù là hoàn cảnh xung quanh, hay là những vật thể được trưng bày, phẩm chất sõ ràng cao hơn tầng một.
Ở vị trí trung tâm trên tầng hai, có một số bàn làm bằng gỗ hoàng lê, có khoảng hai mươi ba mươi người đứng xung quanh cái bàn đó, hoặc đứng hoặc ngồi.
"Tiểu Trần, có thể đến để tham gia vào bữa tiệc riêng tư của Cổ đại sư, đều là những nhân vật có mặt mũi ở thành phố Vân Châu, đợi chút nữa cháu đi theo chú, không được nói lung tung, biết không?
"Ngô Bá Hùng từ từ đi về phía đám người kia, một bên khẽ nhắc nhở Diệp Trần. Diệp Trần nhẹ gật đầu,"Chú Ngô chú cứ yên tâm, cháu có chừng mực!"
…
"Ồ, Ngô tổng cũng ở đây, xin hãy ngồi xuống! Hãy ngồi xuống đi!
"Khi Ngô Bá Hùng vừa đến gần, ai đó ngay lập tức đến và chào đón hắn ta, rõ ràng có thể thấy trong số những người này, sự nổi tiếng của hắn cũng không tệ lắm. Sau khi Ngô Bá Hùng và mọi người hàn huyên một lúc, sau đó dẫn Diệp Trần đi thưởng thức ở xung quanh,"Đây là một viên ngọc độc đáo, kết cấu tinh tế tỉ mỉ, hiệu suất đánh bóng tốt…đây là Lục Tùng thạch, còn được gọi là Kin Châu thạch…đây là Tử Thủy tinh…"
Ngô Bá Hùng rõ ràng là rất thích nghiên cứu về ngọc bích, trong khi xem, vẫn không quên giải thích về chủng loại và đặc điểm khác nhau cho Diệp Trần nghe.
Thực thì Diệp Trần đối với mấy thứ này căn bản không có hứng thú, hơn nữa hắn phân biệt ra loại ngọc thạch nào tốt hay xấu rất đơn giản, chỉ cần ngọc thạch nào có linh khí tràn đầy chính là ngọc thạch tốt, nhưng đối với Ngô Bá Hùng nhiệt tình giảng giairm hắn cũng không tiện từ chối, đành phải nhẫn nại đứng nghe.
Đột nhiên,
Ngay vào lúc Ngô Bá Hùng đang giải thích cho hắn nghe về loại pha lê phỉ thúy, có một người ở bên cạnh hô lên:
"Cổ đại sư tới rồi!"
Diệp Trần lập tức thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ước chừng năm sáu mươi tuổi, có mái tóc màu xám mặc quần áo cổ trang, đang từ từ đi xuống cầu thang, theo sau là một cô gái xinh đẹp quyến rũ đẹp lạnh lùng ước chừng hai mươi tuổi trên người mặc sườn xám đỏ, cầm một chiếc hộp màu đỏ trong tay.
"Đi, chúng ta cũng đi qua!
"Ngô Bá Hùng thấy sự xuất hiện của Cổ đại sư, đột nhiên vui mừng và không tiếp tục lo giải thích kiến thức về ngọc bích, ngay lập tức kéo theo Diệp Trần đi tới. Đi về phía trước, Diệp Trần nhìn vào vị Cổ đại sư có danh tiếng ở Vân Châu bắt đầu đánh giá, trên mặt đột nhiên hiện ra sự ngạc nhiên,"Không nghĩ tới vị Cổ đại sư này, thật đúng là người tu chân! Đáng tiếc hắn chắc là chỉ biết một số phương pháp thổ nạp thô thiển, chẳng những tu vi rất yếu, chỉ có cảnh giới Luyện Khí tầng hai, hơn nữa chân nguyên tán loạn, sự là ngay cả võ giả Ám Kình cũng đánh không được…"
Sau khi liếc mắt đã nhìn thấu nội tình của Cổ đại sư, Diệp Trần không thể không âm thầm lắc đầu.
Chỉ là Luyện Khí tầng hai, rõ ràng có thể trở thành đại sư trong miệng của mọi người, có thể thấy được trên trái đất này, một mạch tu chân xác thực đã xuống dốc, khó trách kiếp trước đi qua hơn nửa vòng trái đất, cũng chưa từng thấy được một người tu chân nào.
…
Sau khi vị Cổ đại sư kia xuất hiện, hướng về phía mọi người khoát tay áo, xem như lên tiếng chào hỏi, thần thái ngạo nghễ nói:
"Cảm tạ các vị có thể bỏ trăm công ngàn việc đến đây! Nửa năm vừa qua cho tới bây giờ, lão phu bế quan nghiên cứu, cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, lại một lần nữa chế tạo ra ba cái pháp khí, còn dựa theo quy củ cũ, mọi người đấu giá tranh giành, người nào trả giá cao thì được!"
Nói đến đây, Cổ đại sư dừng lại một chút, hướng về phía cô gái quyến rũ lạnh lùng ở sau lưng nói:
"Phi Yên, lấy pháp khí ra, để các ông chủ ở đây nhìn một chút!"
"Vâng, sư phụ!
"Cô gái quyến rũ lạnh lùng lên tiếng, đặt chiếc hộp trong tay đưa lên bàn và đặt nó xuống. Hộp gấm được chia làm ba tầng, cô gái quyến rũ lạnh lùng trước tiên từ từ mở ra tầng đầu tiên, bên trong là dùng dương chi bạch ngọc chế tạo Ngọc Như Ý, chẳng những khéo léo lại đẹp đẽ, hơn nữa quanh thân nó tỏa ra ánh sáng lấp lóe, vừa nhìn là biết không phải vật bình thường."Bảo bối tốt!"
Mọi người người đột nhiên thi nhau than sợ hãi.
"Nguyên liệu làm ra Ngọc Như Ý này, đến từ đỉnh của dãy núi Thiên Sơn, chính là một loại ngọc tốt nhất, sau khi trải qua sư phụ tôi thi pháp, đã có được linh tính, đặt ở trên cao đường trong nhà, có thể bảo đảm gia đình hòa thuận, người nhà bách bệnh bất sinh…"
Cô gái lạnh lùng cầm Ngọc Như Ý lên và sau đó giới thiệu nó cho mọi người.
Không thể không nói, sau khi Ngọc Như Ý này vừa lấy ra, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy loại cảm giác như một làn gió mùa xuân, ngay cả khi họ không am hiểu, họ có thể cảm thấy rằng vật này không phải là vật tầm thường.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần lại âm thầm lắc đầu, trong mắt mọi người còn lại tất cả đều tràn đầy vẻ nóng bỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!