Vưu Kim Liên tuy biết con trai mình sẽ được "tuyển thẳng", nhưng bà biết cái gì gọi là "tuyển thẳng" sao? Vừa nghe nói con trai cũng muốn tham gia thi đại học, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ Thẩm Thiên Úc thi đại học sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, cuối cùng khi không lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Sau khi bà biết được thành tích của Thẩm Thiên Úc, vui mừng đến hỏng mất. Bà hết sức lo sợ con trai vì được tuyển thẳng mà thả lỏng, hiện tại mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Máy tính cùng di động đều là quá trình phát triển như vậy. Lúc ban đầu cao không thể với, ai có một cái đều sẽ treo ngay trên thắt lưng, mỗi khi có người liên hệ liền sẽ đặc biệt lên mặt lấy ra cho người khác xem. Sau đó đột nhiên có một năm, thậm chí là vào tháng đặc biệt nào đó, hai loại đồ vật này liền trở nên nhà nhà thông dụng, trên đường cái ai cũng giơ lên cái "di động cầm tay", cười hoặc là rít gào liên hệ đối với người bên kia di động.
Bây giờ chính là thời đại như vậy. Thẩm Thiên Úc cùng Vưu Kim Liên dùng điện thoại liên lạc, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Thẩm Thiên Úc, bình thường không dám gọi điện thoại nhiều cho hắn, thẳng đến khi nghe nói con trai được tuyển thẳng, hơn nữa thành tích còn tốt như vậy, mới triệt để buông ra, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn, biểu lộ tình cảm nhớ con sâu sắc của bà.
Thẩm Thiên Úc cũng bắt đầu thả lỏng, chỉ cần tập trung sức lực khi lên lớp là được, không giống các học sinh khác liều mạng như vậy. Cách thi đại học còn hai tháng, hắn từ từ điều chỉnh trạng thái của bản thân, đem phần lớn thời gian sau khi học xong đều đặt vào việc rèn luyện thân thể.
Tháng năm, là thời gian kiểm tra sức khoẻ của thí sinh. Học sinh cùng một lớp ngồi xe đến bệnh viện chuyên môn tiến hành kiểm tra đo lường thể chất, mất hết một ngày rưỡi, buổi chiều ngày đầu tiên phải lấy máu, kiểm tra có viêm gan B hay không, ngày thứ hai tương đối có hệ thống hơn, chiều cao, cân nặng, huyết áp…… Cái gì đều kiểm, lấy qua bảng kiểm tra sức khoẻ, Thẩm Thiên Úc cúi đầu xem, chiều cao bản thân là một mét tám mốt.
Kiếp trước lúc mười tám tuổi, chiều cao của hắn là một mét tám ba, bây giờ đã rất gần với con số này, không biết kiếp này tăng cường rèn luyện thân thể bản thân có thể cao hơn hay không.
Qua đợt kiểm tra sức khoẻ, thi đại học liền ngày càng tới gần. Thời gian còn có một tháng, lúc này kể cả học sinh không cố gắng nhất cũng bắt đầu liều mạng, khi đi WC cũng có người cầm một quyển sổ tay tiếng Anh học thuộc từ đơn, toàn bộ trường học hình như đều có mùi thuốc súng lượn lờ nhi.
Lập tức đã đến kỳ thi thử, giáo viên nói, học sinh tự mình đại khái có thể đánh giá được thành tích thi đại học. Vì trừ bỏ học sinh cái gì cũng chưa học ra, trong một tháng này có thể có cải thiện vượt mức, thì những người khác gần như đã không còn có thể tiến bộ thêm được nữa.
Thẩm Thiên Úc lại là càng ngày càng thả lỏng. Hắn cân nhắc nhiều hơn chính là việc mình sắp tròn mười tám tuổi, đó chính là lúc hắn cùng Trần Hạ Sinh chân chính ngả bài.
Thẩm Thiên Úc sẽ không hối hận, hai năm nay, thời gian hắn suy nghĩ đã đủ lâu. Hắn biết bản thân đến cùng là muốn cái gì. Hắn muốn cùng Trần Hạ Sinh cùng một chỗ, cứ như vậy.
Ngày thi thử chấm dứt vừa lúc là thứ sáu, Thẩm Thiên Úc thu thập một chút liền đi tìm Trần Hạ Sinh.
Đi ngang qua chợ để mua đồ ăn, Trần Hạ Sinh quyết định muốn hầm canh xương cho Thẩm Thiên Úc. Hai người sống ở ngoài, lại không thể mỗi ngày đều đi ra ngoài mua cơm ăn, thời gian lâu dài Trần Hạ Sinh liền học được nấu cơm, vả lại còn rất ngon, dù sao đi nữa thì Thẩm Thiên Úc cảm thấy không tệ.
Một ngày này vẫn như vậy. Thẩm Thiên Úc ngồi ở bên ngoài đọc sách, Trần Hạ Sinh ở trong bếp hầm canh, sau khi bỏ tiêu cùng hạt hồi, trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm nồng đậm. Chờ khi cơm được nấu chín, Trần Hạ Sinh liền ra ngoài, ghé vào khung cửa phòng bếp hướng ra bên ngoài nhìn Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc im lặng ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay cầm bút, thường hay ghi chú vài dòng, trong phòng ánh sáng quá mờ, hắn liền bật đèn bàn. Dưới ngọn đèn Thẩm Thiên Úc có vẻ quá trắng nõn, rất có phong độ của người trí thức.
Lúc về nhà Thẩm Thiên Úc vội vàng tắm rửa một cái, hiện tại tóc còn chưa khô, ướt nhẹp dán trên trán, có vẻ hết sức dịu ngoan.
Trần Hạ Sinh nhịn không được đến phía trước, sờ sờ tóc của hắn.
Thẩm Thiên Úc buông bút, đè lại tay Trần Hạ Sinh, nói: "Lấy khăn mặt cho em, em lau một chút."
Trần Hạ Sinh đứng im, trực tiếp giơ tay ôm lấy đầu Thẩm Thiên Úc, cọ cọ trên người mình.
Tháng năm, thời tiết còn chưa tới lúc nóng nhất, nhất là buổi tối, thời tiết vẫn khá mát mẻ. Mở ra cửa sổ, bên ngoài gió thổi vào, tựa hồ có chút hơi lớn.
Nghe trong gió trộn lẫn mùi ẩm ướt, Thẩm Thiên Úc nghĩ, mau đổ mưa a.
Hắn há mồm cắn cắn vị trí ngực Trần Hạ Sinh, quả nhiên nghe được tiếng hít thở của người nọ dồn dập tăng thêm.
Thẩm Thiên Úc vươn tay đem Trần Hạ Sinh ôm vào trong ngực, tách ra chân Trần Hạ Sinh khiến hắn khóa ngồi ở trên đùi mình, hôn cổ hắn.
"Anh muốn sờ sờ em." Trần Hạ Sinh nghiêng đầu hôn lỗ tai Thẩm Thiên Úc, nói, "Nhưng cơm còn chưa nấu xong."
"Không sao." Thẩm Thiên Úc cúi đầu cởi thắt lưng anh, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với anh, "…Anh, em sắp trưởng thành rồi."
Hô hấp của Trần Hạ Sinh tạm ngừng một lát ngắn ngủi, sau đó gắt gao ôm lấy cổ Thẩm Thiên Úc.
Hai người bọn họ đều biết lời này là ý tứ gì, trong lúc nhất thời tim đập đều rối loạn, trong phòng tràn ngập mùi thịt nồng đậm, tràn ngập tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập của hai người đàn ông này.
Ngay khi Thẩm Thiên Úc thành công lột xuống quần Trần Hạ Sinh, lấy tay tách ra chân hắn, bàn tay vuốt ve nơi riêng tư của anh, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Hai người đều sửng sốt, trong chốc lát không có bất cứ phản ứng nào.
Thẳng đến khi người gõ cửa kêu lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!