Đi ra khỏi phòng học, trong lòng Thẩm Thiên Úc có chút lo lắng. Thành tích của hắn tuy tốt, nhưng chỉ chứng minh hắn học đều, mà được tuyển thẳng phải là người có mặt nào đó nổi bật, không biết có phải là cần hắn không.
Thành tích tổng hợp của hắn đứng đầu khối, nhưng có tổng cộng năm người được phỏng vấn, trừ hắn ra còn có một người thi học sinh giỏi toàn quốc môn sinh vật, có người giỏi toán, còn hai người còn lại cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Thẩm Thiên Úc thở dài, nghĩ rằng không được tuyển thì cũng kệ đi, dù sao mình thi cũng rất tốt.
Hắn chưa bao giờ sợ mình thi trượt đại học, bởi vì với hắn mà nói, vô luận đỗ trường nào cũng tốt, hắn đều nguyện ý, ngành nào cũng không quan trọng. Thẩm Thiên Úc đã làm tốt tất cả chuẩn bị, không chút hoang mang, thản nhiên chuẩn bị thi đại học.
Thái độ nhàn nhã của hắn rất khác với các học sinh còn lại. Lúc này, trong mắt học sinh tràn ngập tơ máu, nắm chặt hai tay, mím chặt môi, trong ánh mắt đều mang theo quyết tâm, nắm chặt mỗi phút trôi qua. Sáng sớm năm giờ rời giường, nửa đêm bật đèn pin đọc sách trong chăn. Không có ai như Thẩm Thiên Úc cả.
Cảm giác này chính là khác biệt sau khi trọng sinh. Hắn nhìn tất cả bằng con mắt bình tĩnh, vô luận là tình yêu với Trần Hạ Sinh hay là đi học đại học, với hắn mà nói, đều là cuộc sống.
Cho nên khi hắn đi vào lớp, đối mặt với bốn thầy cô kia, hắn rất bình tĩnh. Câu hỏi của thầy cô tương đối bình thường, hắn trả lời cũng tùy ý, bởi vì không cố ý ghi nhớ nên sau này hắn cũng quên là lúc đó mình trả lời như thế nào.
Nửa tháng sau, giáo viên chủ nhiệm nói riêng với Thẩm Thiên Úc, hắn đủ tư cách để được tuyển thẳng. Về sau chỉ cần tham gia thi đại học, đỗ vào trường này đã là chuyện ván đóng thuyền rồi.
Ngay từ đầu Thẩm Thiên Úc còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Ngoài em ra còn có ai được không?"
Thầy chủ nhiệm cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Chỉ có một mình em thôi. Trường ta chỉ có một suất mà."
"…" Ý của Thẩm Thiên Úc, những người khác còn vĩ đại hơn hắn, vì sao hắn lại được chọn?
Chủ nhiệm không rõ tâm tư ấy của Thẩm Thiên Úc, dùng bàn tay to lớn vỗ vào lưng Thẩm Thiên Úc, mặt mày hớn hở: "Trường ta hàng năm đều có học sinh thi vào trường đại học đó. Cho nên họ cấp cho chúng ta suất tuyển thẳng, nhưng vẫn chưa có ai được. Trò chính là người đầu tiên trong hai mươi năm qua được tuyển đó. Được, quá tốt!"
Thẩm Thiên Úc trở lại phòng học còn có chút ngốc lặng, còn có cảm giác không xác định, lúc tan học gọi điện cho Trần Hạ Sinh, nói cho anh được tuyển thẳng."
"Thật sao?!" Trần Hạ Sinh có vẻ vô cùng kích đông, Thẩm Thiên Úc cảm giác nếu hiện tại anh ở đây, khẳng định sẽ xông lên ôm hắn.
"Em được trường nào tuyển?"
Thẩm Thiên Úc khụ một tiếng, không biết vì sao có chút ngượng ngùng, lát sau mới nói ra tên trường đại học kia.
"…"
Trần Hạ Sinh trầm mặc rất lâu, sau một lúc mới cảm thán một tiếng: "Hoa nhi! Anh vui quá không biết nói gì nữa."
Mãi đến lúc sau Thẩm Thiên Úc mới cảm thấy vui mừng, tâm tình này như là nước sông đóng băng, phải đợi một thời gian mới có thể chậm rãi hòa tan.
So với Thẩm Thiên Úc thì Trần Hạ Sinh còn vui hơn, anh nhịn không được nhảy dựng lên, chạy ra ngoài thét lên, còn đóng cửa để Thẩm Thiên Úc không nghe được, mãi một lúc sau mới trở về, hỏi Thẩm Thiên Úc: "Vậy về sao em chẳng phải là thoải mái sao?"
"Ách, cũng phải thi đủ điểm cơ bản đã chứ." Thẩm Thiên Úc kiên nhẫn giải thích cho anh, "Vẫn là phải đến lớp."
"Đi", Trần Hạ Sinh bình tĩnh một chút, "Anh nói chuyện này nói cho cô, tối nay anh mời em ăn cơm."
Hôm nay là thứ sáu, nghỉ học là có thể đi tìm Trần Hạ Sinh chơi.
Thẩm Thiên Úc ngăn cản Trần Hạ Sinh: "Em không muốn nói cho mẹ em biết… Chuyện này nói không chừng còn chưa xác định hẳn. Chỉ là nói với anh thôi, ngộ nhỡ việc không thành thì thật xấu hổ."
Hắn sở dĩ nói với Trần Hạ Sinh đầu tiên là vì cho dù việc này có thất bại, Trần Hạ Sinh cũng sẽ không coi thường hắn, cho nên không mất mặt. Nếu nói cho Vưu Kim Liên, cô khẳng định sẽ cao hứng đi khoe khắp nơi, đến lúc đó khẳng định cả thôn đều biết, lúc đó Thẩm Thiên Úc có muốn dìm xuống cũng không được.
Trần Hạ Sinh nghĩ một chút rồi đồng ý.
Có điều Thẩm Thiên Úc muốn dìm xuống, nhà trường cũng sẽ không đồng ý.
Chiều hôm đó, chiếc bảng đen ngoài cổng ghi một dòng chữ đỏ chói to đùng:
"Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Thẩm Thiên Úc đã đạt được suất tuyển thẳng của đại học XX."
Bạn cùng lớp đều nhìn thấy, kéo đến hỏi Thẩm Thiên Úc, mấy anh em trong phòng cũng kinh ngạc, Trương Hoành trực tiếp đấm Thẩm Thiên Úc một cái, nói: "Chuyện này còn giấu anh em? Công tác bảo mật thật tốt nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!