Chương 32: (Vô Đề)

Từ Tĩnh quả thật có chuyện muốn nói cùng Thẩm Thiên Úc. Ngày đầu tiên về trường, cô liền gọi Thẩm Thiên Úc ra ngoài, dùng giọng điệu thật nghiêm túc nói với hắn: "Không được, Thẩm Thiên Úc, cậu phải kèm tiếng anh cho tôi."

"Sao?" Cô nói quá đột nhiên, Thẩm Thiên Úc  nghe không rõ, chỉ có thể hỏi lại một lần "Cậu nói gì?"

"Tôi nói, muốn cậu kèm thêm tiếng anh cho tôi." Cô vẻ mặt vặn vẹo, "Làm gia sư cho tôi đi, tôi trả cậu tiền."

Thẩm Thiên Úc lúc này mới hiểu rõ. Tiếng anh trung học đơn giản, hắn cũng không cần đầu tư nhiều thời gian, chỉ cần dựa vào kiến thức trước đây liền có thể học tốt.

Thẩm Thiên Úc cười cười, nói: "Tôi thì không được, cậu tìm gia sư chuyên nghiệp ấy. Nếu có vấn đề gì có thể hỏi tôi, nhưng không cần cho tôi tiền đâu."

Cô gái cười ha ha, mãi mới nói: "Tôi đang trêu cậu thôi. Không phải là tôi muốn học thêm, mà là cháu họ của tôi. Nó năm nay mười tuổi rưỡi, vừa lên lớp năm, trường học liền mở lớp học tiếng anh. Nhưng tiếng anh của nó tệ quá, vài lần thi đều không đạt, cô giáo liền bảo nó học thê. Nhưng thằng nhóc này cứng đầu, mỗi lần đều khiến gia sư tức giận bỏ đi."

Thẩm Thiên Úc gật đầu, ý bảo Từ Tĩnh nói tiếp.

Từ Tĩnh nói: "Bố nó không có cách nào đành nhờ tôi tìm gia sư hộ. Tôi nghĩ, nếu mời một người ngoài không biết trình độ thế nào, còn không bằng tìm cậu, thấy cậu rất biết chăm trẻ con, nói không chừng có thể trị được thằng cháu của tôi."

Cha của Từ Tĩnh năm nay gần năm mươi tuổi, vai vế cao, cho nên giờ Từ Tĩnh đã có cháu họ.

Lời này khiến Thẩm Thiên Úc suy nghĩ. Hắn không thể làm gia sư cho Từ Tĩnh, thứ nhất là vì sợ trình độ mình không đủ, làm chậm trễ người ta. Thứ hai là bọn họ dù sao cũng học cùng trường, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đột nhiên bỏ thêm một tầng quan hệ thật xấu hổ. Thứ ba, là Từ Tĩnh muốn học hỏi hắn, giữa bạn học còn muốn thu tiền, không ổn.

Nhưng nếu là họ hàng của Từ Tĩnh, lại là một nhóc con lớp năm thì ba điểm trên đều có thể bỏ qua.

Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, hỏi: "Lúc nào thì có thể bắt đầu?"

"Chính là nghỉ đông và nghỉ hè, còn có cuối tuần. Nhóc này nhà có xe, có thể đưa nó đến đây. Nhưng nghỉ đông và nghỉ hè thì chưa biết thế nào." Từ Tĩnh nói, "Nếu được, nhà nó đồng ý trả cậu hai mươi đồng mỗi giờ. Tôi thấy rất tốt, cậu thì sao?"

Thẩm Thiên Úc cũng thấy là rất tốt, dù sao cuối tuần hắn cũng không có việc gì, giờ cách nghỉ hè đến nửa năm, có thể tạm thời không suy nghĩ đến. nếu thực sự có thể thành là có thể giảm bớt áp lực cho Vưu Kim Liên.

Lại nói Vưu Kim Liên một mình nuôi con học hành, gánh nặng khẳng định không nhỏ. Thẩm Thiên Úc cũng thương cô, không dám tiêu tiền như kiếp trước, đương nhiên khái niệm của hắn với tiền tài cũng thật đạm mạc, có hay không cũng không quan trọng, dù sao có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó.

Hắn không cố ý đi tìm việc, nhưng cũng không cự tuyệt. Lúc này có chút động tâm, gật đầu nói: "Vậy cậu sắp xếp cho tôi đi."

Từ Tĩnh gật đầu, cũng thật vui vẻ, nói: "Vậy thứ bảy cậu đến nhà tôi, cháu tôi liền nhờ cậu."

"Thứ bảy?" Thẩm Thiên Úc sửng sốt, "Không phải là chủ nhật sao?"

"Chủ nhật không không tự học à?"

"Ách… đúng là không nghĩ đến." Thẩm Thiên Úc nói: "Thứ bảy tôi hẹn anh tôi đến ký túc xá rồi."

"Vậy thì có gì, để anh cậu đến nhà tôi luôn đi, dù sao cũng chỉ có hai tiếng mà thôi."

Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý. Tối hôm đó liền gọi điện thoại cho Trần Hạ Sinh, nói cho anh tin tức này. Trần Hạ Sinh hiển nhiên không muốn, cọ xát nửa ngày lại không thể thay đổi quyết định của Thẩm Thiên Úc, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Đảo mắt đến cuối tuần, Thẩm Thiên Úc ngủ dậy muộn hơn ngày thường một tiếng, bảy giờ sáng, bạn học trong phòng còn chưa ai dậy, hắn rón rén thu dọn, đi xuống căng tin ăn sau đó ra ngoài.

Trần Hạ Sinh đã đứng chờ ở cổng, vừa thấy Thẩm Thiên Úc đến, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là dịu ngoan cúi đầu, mím môi, không nói câu nào.

Thẩm Thiên Úc hẹn Từ Tĩnh là hai giờ chiều, cho nên bây giờ có thể đến ký túc xá của Trần Hạ Sinh chơi một lúc. Hai người đi bộ về, vừa qua nghỉ đông nên trời còn khá lạnh, Thẩm Thiên Úc không mang bao tay liền đưa tay vào ống tay áo nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Lúc đến ký túc xá của Trần Hạ Sinh, tay đã lạnh không còn cảm giác.

Trước đây nếu là như vậy, Trần Hạ Sinh đều sẽ sờ sờ tay Thẩm Thiên Úc, sưởi ấm cho hắn. Nhưng từ khi bọn họ triệt để ngả bài, Trần Hạ Sinh đã không dám sờ sờ hắn nữa, sợ Thẩm Thiên Úc cảm giác anh dâm loạn hắn.

Thẩm Thiên Úc không phát hiện tâm tư này của, hắn ở trong phòng của anh đọc sách, chuẩn bị nội dung bài giảng.

Trần Hạ Sinh còn đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa, trong nhất thời trong phòng không có âm thanh gì.

Thẩm Thiên Úc đọc sách rất nhanh, lại là sách giáo khoa lớp năm, đơn giản không cần chuẩn bị nhiều, chỉ mất nửa giờ là xong. Sau đó hắn thả sách xuống, đến phòng bếp giúp Trần Hạ Sinh rửa rau.

Trước kia Trần Hạ Sinh đều nguyện ý để Thẩm Thiên Úc hỗ trợ, nhưng hôm nay anh chặn tay Thẩm Thiên Úc, nói với hắn: "Em vào phòng đọc sách đi, anh làm là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!